Chương 6: Ác mộng (1)

Đỗ Quân Điển ở trong trường học rất nổi tiếng. Hắn nổi tiếng, không phải là bởi vì nhà hắn nhiều tiền, cũng không phải là bởi vì bản thân hắn đẹp, mà là là vì hắn là đại ca trong trường.

Đánh nhau, chửi bới, bắt nạt kẻ yếu không gì mà không có hắn tham gia.

Đầu tóc lúc nào cũng dựng đứng, đồng phục không chỉnh tề, số buổi trốn học còn nhiều hơn buổi đi học với hắn đã trở thành thương hiệu.

Ai bảo sản nghiệp Đỗ gia lớn, trường học không giám động , thầy giáo cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có thể nói, khi Đỗ Quân Điển đầu tóc gọn gàng, bày ra tư thế của một học sinh ngoan ngoãn có bao nhiêu là sững sờ, ngạc nhiên.

Đỗ Quân Điển đổi tính rồi? Điều này sao có thể!

Sự thực chứng minh, hắn...thật sự thay đổi. Đi học đúng giờ không bỏ học, ngoan ngoãn làm bài tập, thậm chí có một bạn học không cẩn thận đem đồ uống đổ vào trên người hắn, hắn cũng chỉ là lười biếng nói một câu, “lần sau cẩn thận một chút”.

Nếu là lúc trước Đỗ Quân Điển, sớm đã đánh cho bạn học kia một trận rồi.

Mọi người không hiểu, đến cùng là có chuyện gì làm cho hắn đột nhiên thay đổi?

Mà ngay cả bạn tốt của hắn Hàng Trác cũng không thể hiểu!

“Quân Điển, ngươi có phải hay không... Ách, gặp phải chuyện gì lớn?” Hàng Trác do dự hỏi.

“Chuyện lớn? Xem như thế đi.” Đỗ Quân Điển rất sảng khoái thừa nhận nói.

“Có thể nói một chút là chuyện gì sao? làm cho cậu thoáng cái thay đổi nhiều như vậy?”

“Kỷ Kỷ đã trở lại, thủ hộ thiên sứ của tôi đã trở lại.” Hắn hưng phấn nói.

“Kỷ Kỷ? Thiên sứ? Quân Điển cậu đang nói cái gì vậy?” Hàng Trác nghe chả hiểu ra sao.

“Không có gì.” Hắn cười, “Chuyện làm tớ thay đổi chỉ là bí mật một mình tớ biết thôi.”

Dù sao, Kỷ Kỷ chỉ có một mình hắn có thể thấy mà thôi, hắn cũng không có hứng thú cho người khác biết rõ chuyện này.

Chỉ làm thủ hộ thiên sứ của một mình hắn.

Chỉ quan tâm đến một mình hắn.

Chỉ để một mình hắn ở bên cạnh

Những thứ này, là đủ rồi.

Nếu như Kỷ Kỷ hi vọng hắn trở thành một học sinh giỏi, như vậy hắn liền sắm vai học sinh giỏi đi.

Một đường trở lại phòng ngủ, Đỗ Quân Điển mỉm cười mở cửa phòng ngủ, cửa vẫn đang mở, nhìn vào phía trong phòng nụ cười của hắn cứng lại.

Không có ở đây!

Kỷ Kỷ không có ở đây!

Hắn hoảng loạn ở trong nhà tìm kiếm, phòng ngủ, buồng vệ sinh, phòng thay quần áo...

Tất cả cũng không có!

Kỷ Kỷ, Kỷ Kỷ! Đến cùng là cô ở nơi nào? Chẳng lẽ lại như lần trước đột ngột biến mất? Khi hắn tỉnh dậy, cô liền không thấy đâu,cho dù hắn tìm kiếm như nào cũng không thấy có xuất hiện.

“Đừng dọa tôi, được hay không, Kỷ Kỷ!” Hắn gọi cô, chỉ hy vọng cô có thể nghe được thanh âm của hắn, lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn.

Nhưng mà, cô không có đáp lại, chỉ có một mình hắn ở đây.

Hắn tức giận! Hắn phẫn nộ!

Hắn đem những thứ trên bàn hất xuống đất.

Bang bang!

Trong phòng không ngừng vang nên tiếng đồ vật rơi vỡ

Cho đến khi có một bóng dáng từ ngoài của xuất hiện, nhìn cả phòng hỗn loạn, thở dài nói: “Làm sao vậy? Thế chiến thứ ba sao?”

“Kỷ Kỷ!” Đỗ Quân Điển đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Kỷ Hoa.

Hắn loại ánh mắt này, làm cho cô hơi có phần không được tự nhiên.

Bất quá sau một phút, cô đã bị hắn dùng lực ôm lấy. Hắn ôm rất dùng sức, giống như là muốn đem cả người cô khảm nhập vào hắn.

“Cô tại sao tự nhiên lại biến mất?”

“Nào có biến mất, tôi chỉ đi dạo xung quanh thôi mà.” Cô sử dụng toàn bộ sức mạnh đem hắn đẩy ra “Còn cậu nữa đây là có chuyện gì? lúc tôi ra ngoài nơi này thật ngăn nắp, cậu ngược lại phát điên cái gì?”

“Tôi sợ không thấy cô đâu.”

“Tôi nào có dễ dàng như vậy không thấy !”

“Nhưng là...!=“

“Đừng nhưng là, nhanh lên đem nơi này thu dọn mau, cậu đã không còn là đứa trẻ , tâm tình không tốt liền đem đồ vật ném vỡ, như vậy chính là không tốt!”. Cô giơ chân lên, đạp đạp cái mông của hắn, giục hắn dọn sạch đống hỗn độn trên sàn nhà.

Đỗ Quân Điển nhướng nhướng mày, nhưng vẫn đàng hoàng nghe lời bắt đầu dọn dẹp.

“Cô vừa rồi đi dạo chỗ nào thế?” Hắn hay là nhịn không được mở miệng hỏi.

“Dạo quanh trường học.” Vương Kỷ Hoa nói. Sân trường rất lớn, trong sân trường cảnh tượng rất đẹp, làm cho cô có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp qua. “Đúng rồi, Quân Điển, tôi vừa thấy trong trường có phòng luyện đàn.”

“Ừ, có.”

“Tôi ở chỗ này mấy ngày, cũng không thấy cậu có xem qua khúc phổ, cậu đừng nói với tôi cậu bây giờ cũng không đánh đàn .”

Hắn đã rất lâu rồi không chơi đàn, kể từ sau khi cô rời đi, hắn càng ngày càng ít đánh đàn, đến khi chuyển đến kí túc xá thì hắn đã không còn chơi đàn nữa.

Bất quá, hiện tại hắn cũng không muốn nói cho cô, hắn sợ cô thất vọng.

“Nếu như muốn nghe piano thì từ sau tôi sẽ đến phòng luyện đàn đánh cho cô nghe!”

“Quyết định vậy đi”.

Kỳ thật cuộc sống ở đây không tồi, đồ ăn thức uống, còn có tên xấu xa cùng nói chuyện phiếm có thể gϊếŧ thời gian, cộng thêm... được nghe nhạc miễn phí.

Bất quá... Trong cái thế giới này, chỉ có hắn thấy cô, làm cô cảm thấy rất cô đơn.

Vương Kỷ Hoa biết rõ, Đỗ Quân Điển chính là tận lực nịnh nọt cô.

Phàm là cô thích gì, hắn sẽ luôn tìm cho cô thứ đó. Tỷ như, cô thuận miệng nói muốn ăn chocolate, ngày hôm sau, các loại chocolate không dưới năm mươi hương vị , bày ra trong phòng ngủ; cô thích màu vàng nhạt lập tức hắn đem ga giường, chăn gối, dép, dèm cửa đổi thành màu vàng nhạt; co thích đọc tiểu thuyết hắn suýt thì đem cả thư viện vào phòng ngủ.

Tóm lại, nếu Đỗ Quân Điển là người đàn ông trưởng thành, thì những điều trên có thể lí giải là hắn đang theo đuổi cô đi.

Mà hắn chỉ mới mười bốn tuổi thiếu niên, hẳn không biết cái gì là tình yêu đi.

Này chỉ có thể nói rõ, hắn rất quan tâm cô đi.

Tại sao hắn lại quan tâm cô như vậy? Cô với hắn trước đây chỉ sống chung một đoạn thời gian ngắn mà thôi.

Trong phòng luyện đàn, Vương Kỷ Hoa nhìn chăm chú Đỗ Quân Điển đánh đàn.

Hắn bây giờ, so với thằng nhóc đầu gấu trong nhà kho hoàn toàn bất đồng.

Hắn bây giờ là học trò ngoan, học giỏi trong mắt thầy cô, lễ phép khiêm nhường khác xa với hình ảnh tà ác trước kia.

Tất cả cũng do “bảo mẫu” là cô “dạy” hắn tốt đi.