Chương 21: Kết thúc hạnh phúc (3)

“Đừng khóc… Quân Điển, đừng khóc.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Được, Kỷ Kỷ, anh không khóc, anh bây giờ đưa em đi bệnh viện!” Đỗ Quân Điển bế Vương Kỷ Hoa lên.

“Ngọc, đã sớm vỡ.” Vương Kỷ Hoa cố gắng mấp máy môi, nói với Lý Quý.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, không tin được nhìn cô.

“Từ mấy ngày trước, tôi đã làm vỡ miếng tình ngọc, cho nên, ông không thể có được nó.”

“Làm vỡ… Cô nói là tôi hao tổn bao nhiêu tâm tư, để rồi rơi vào kết cục ngọc… bị vỡ?” Lý Quý lẩm bẩm.

“Đúng vậy.”

“Không thể nào! Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy?” Lý Quý đột nhiên điên cuồng hét lên, giãy giụa muốn thoát khỏi những người đang giữa hắn.

Cảnh sát nhanh chóng khống chế Lý Quý, làm hắn không thể động đậy. Vương Kỷ Hoa liếc qua Lý Quý, dùng sức lực cuối cùng nói: “Nhưng là… cho dù ngọc không vỡ, tôi cũng không giao ra.”

Đó là… kỉ vật của cô và Quân Điển, hai người từ đó mà quen nhau, gặp nhau đến hiểu nhau. Tất cả, toàn bộ đều là…

May mắn, Vương Kỷ Hoa chỉ bị thương nhẹ, cũng không bị chấn động não. Chỉ là phải ở viện theo dõi vài ngày khi bác sĩ cho phép thì ra viện. Nhưng Đỗ Quân Điển vẫn không yên lòng, có thể nói là dính lấy cô, sợ cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đối với lần này, Vương Kỷ Hoa chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt một cái, còn Trương Tiểu Mẫn thì hâm mộ muốn chết, liều mạng nói mình cũng muốn tìm một người bạn trai nhị thập tứ hiếu* như vậy. (ta cũng không biết “nhị thập tứ hiếu” là gì luôn o.o)

“Quân Điển, em thật sự không có việc gì.” Trong phòng khách, Vương Kỷ Hoa một làn nữa bất đắc dĩ nói. Cô chỉ là ở trong phòng khách chạy vài bước, cộng thêm mang một chồng lớn tạp chí thời trang mà thôi.

“Em bị váng đầu sao? Có phải là thấy không thoải mái ở đâu?” Đỗ Quân Điển vội vàng hỏi.

“Anh coi em như Bồ Tát cung* à? Em nói, vết thương của em đã khỏi rồi.” (ai biết Bồ tát cung là gì chỉ mình với >.<)

“Nhưng mà…”

“Đúng rồi, anh không phải thiết kế rất nhiều trang phục cho em à? Sao chưa bao giờ anh cho em xem?” Cô vội vàng nói sang chuyện khác.

Anh ngẩn ra, có chút bất an nói: “Anh sợ em không thích trang phục anh thiết kế, huống chi, tất cả trang phục đều dựa theo hình ảnh trong trí nhớ để thiết kế, nếu cô mặc lên, có thể sẽ có chút không vừa.”

“Chỉ cần sửa lại một chút là vừa mà.” Vương Kỷ Hoa suy nghĩ nói.

Ánh mắt Đỗ Quân Điển tỏa ra ánh sang, “Em muốn mặc thử sao?”

“Dĩ nhiên muốn!” Cô giống như trước kia, duỗi ngón tay, gõ gõ mi tâm của anh, “Anh chẳng lẽ không biết trang phục của CT rất hiếm sao? Em bình thường chỉ có thể chảy nước miếng nhìn nó thôi. Khó được như hiện tại có người chuẩn bị sẵn cho em, em sao lại không muốn mặc thử chứ!”

“Kỷ Kỷ!” Anh đột nhiên ôm lấy cô, khuôn mặt ngập tràn ý cười sáng lạn, “Thật tốt quá, em đồng ý mặc thử trang phục anh thiết kế, em biết không? Anh luôn tưởng tượng đến ngày này, chờ đợi từ lâu lắm rồi!”

Cô thích nhìn anh cười như vậy, làm cô cảm thấy rất thoải mái, “Quân Điển, đáp ứng em, về sau không được khóc nữa.”

Cô giang hai tay, quay lại ôm anh. Thân thể anh chấn động, cúi đầu xuống, vùi vào vai cô, làm cô không thể nhìn rõ nét mặt anh.

“Kỷ Kỷ…” Thanh âm của anh truyền ra từ tóc cô, “Nước mắt của anh, sẽ chỉ vì em mà rơi xuống.”

“Em biết.”

“Nhưng mà cũng chỉ có em, mới có thể khiến anh ngừng rơi lệ.”

“Em biết.”

“Em có yêu anh không?”

“Yêu.” Cô mỉm cười, thừa nhận tình cảm với anh, “Cho nên, đừng khóc nữa, như vậy sẽ làm em rất đau lòng.”

Thân thể của anh chấn động lần nữa, cô cảm thấy trên vai ẩm ướt. Anh lại… Cô giật giật thân thể, nhưng anh lại ôm chặt cô, “Kỷ Kỷ, đừng động!” Thanh âm của anh truyền đến, “Đừng động, chỉ một lát thôi, đừng động…”

“Được.” Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng tim đập của hai người.

“Kỷ Kỷ, anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu, nên anh hứa, anh sẽ không rơi lệ nữa.” Tương lai, anh và cô sẽ sống vui vẻ, anh tin tưởng.

Nhàn nhạt thở dài một tiếng, nhưng lại chứa đựng vô hạn hạnh phúc, “Quân Điển, em muốn nghe anh đàn.” Vương Kỷ Hoa nhẹ nhàng nói, đột nhiên, rất muốn rất muốn nghe tiếng đàn dương cầm của anh.

“Chỉ cần là em muốn, anh đều sẽ làm vì em.” Anh đáp lại.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trước đàn dương cầm màu đen, ngón tay thon dài dưới ánh đèn nhẹ nhàng giương cao, lại - - hạ xuống! Âm thanh tuyệt vời từ những ngón tay lưu loát phát ra. Đó như là một chuyển động chậm rãi trong dòng suối nhân gian.

Vương Kỷ Hoa mê muội nhìn những ngón tay lên lên xuống xuống trên phím đàn, chìm đắm trong âm sắc đó. Cô biết rõ, anh gần đây luôn dành thời gian để luyện đàn. Cô biết rõ, chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm tất cả. Cô biết rõ, thê giới này, không có ai yêu cô nhiều hơn anh. Tất cả, cô đều biết!

Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, cô nhìn anh, chậm rãi mở miệng: “Quân Điển, chúng ta kết hôn đi.”

Cô muốn… lấy anh!

“Cha, mẹ, con muốn kết hôn!” Ở giữa phòng, Vương Kỷ Hoa tuyên bố với hai vị trưởng bối.

“Kết hôn? Con gả cho ai?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Anh ấy!” Vương Kỷ Hoa chỉ vào mỗ nam đứng bên cạnh.

Giờ phút này, anh không giống với ngày thường tỉnh táo, ung dung mà ngược lại là bộ dạng đứng ngồi không yên, đơn giản mà nói, chính là - - khẩn trương.

“Cậu muốn kết hôn với con gái tôi?” Vương phụ nhìn Đỗ Quân Điển từ trên xuống dưới.

“Vâng.” Anh đáp.

“Không được!”

“Vì sao ạ?” Đây không phải là lời của Đỗ Quân Điển, mà là Vương Kỷ Hoa đang hỏi.

“Con gái ta, mặc dù ta hi vọng nó sớm lập gia đình, nhưng là không thể gả cho cái đồ mặt trắng a.”

“…” Đồ mặt trắng? Vương Kỷ Hoa ngó ngó Đỗ Quân Điển, ngô, đúng là da anh rất trắng.

“Hơn nữa người như anh, vừa nhìn đã biết là không sống lâu, yếu đuối, phỏng chừng một quyền có thể đánh bay, về sau làm sao có thể bảo vệ con!”

“…” Nếu như cô nói với cha, trước kia Quân Điển nổi dnah là thiếu niên bất lương, có thể đem người ta đánh gần chết, không biết cha có rớt cằm xuống hay không?

“Hơn nữa, anh ta vừa nhìn đã biết là không thể uống được rượu, con nên biết, con rể lão Lý cách vách, ước chừng có thể uống hết một chai cao lương!”

“…” Không phải chứ, cái này cũng có thể ganh đua so sánh hả? Vương Kỷ Hoa vô cùng nhức đầu.

Bất quá Vương mẫu đã đi trước đẩy Vương phụ một cái, vẻ mặt nhiệt tình hỏi Đỗ Quân Điển: “Cậu thật sự muốn cưới Kỷ Kỷ sao?”

“Vâng.”

“Kỷ Kỷ nhà chúng tôi cường hãn một chút, dã man một chút, cậu không ngại chứ?”

“Không ngại.”

“Nó rất ít làm việc nhà, nấu ăn cũng không biết, rửa chén cũng có thể đem mười cái ném rớt còn bảy, cậu sẽ không để ý chứ?”

“Không ngại.”

“Nó buổi tối ngủ hay đá chăn mền lung tung, cậu không để ý chứ?”

“Vâng, không ngại.”

Nhạc mẫu tương lai cùng con rể tương lai bắt đầu một người hỏi một người đáp, Vương Kỷ Hoa mắt trợn trắng. Mẹ là đồng ý cho Quân Điển cưới cô, hay là đang khích lệ Quân Điển từ hôn?

Khi Vương mẫu hỏi xong tất cả vấn đề, hài lòng gật đầu, Vương phụ nhịn không được càu nhàu nói: “Đàn ông không thể uống rượu, có cái gì tốt.”

“Cháu có thể uống.” Đỗ Quân Điển đột nhiên nói.

“Sao?’ Vương phụ, Vương mẫu và còn cả đứa con gái muốn lập gia đình nào đó, đều nhìn sang Đỗ Quân Điển.

Anh hít sâu một hơi, rất trịnh trọng nói: “Cháu có thể uống hết một chai cao lương.”

“…” Vương Kỷ Hoa bắt đầu phun nước miếng, xem ra, cô… sẽ rất nhanh được gả đi ra ngoài.