Chương 20: Kết thúc hạnh phúc (2)

“Em khóa toàn bộ cửa lại chờ anh!” Đỗ Quân Điển vội vàng nói, “Bây giờ lập tức khóa hết!”

“Phát sinh chuyện gì?” Ngữ khí của anh, làm cô thấy có chút khác thường.

“Đã tìm ra người lần trước lẻn vào phòng trọ của em, hắn có thể sẽ gây bất lợi cho em!”

“Hắc? Là ai?”

“Lý Quý, chính là người chuyên gia về ngọc kia.”

Lại là hắn! Vương Kỷ Hoa ngẩn người. Cúp điện thoại, Vương Kỷ Hoa vừa định làm theo lời dặn dò của Đỗ Quân Điển, bỗng nhiên một khẩu súng đặt ngang hông cô, “Xin chào Vương tiểu thư.” Âm thanh hòa ái dễ gần, giờ phút này nghe lại có vẻ âm trầm. Không phải chứ? Nhanh như vậy?!

Vương Kỷ Hoa hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên! Là Lý Quý!

“Giáo sư Lý, tôi và ông không thù không oán, ông không cần phải làm như thế này.” Cô nỗ lực trấn định suy nghĩ của mình nói.

“Đưa ngọc đây!” Vẻ mặt của hắn giờ này vô cùng âm ngoan.

“Ngọc gì?”

“Miếng tình ngọc kia, nhanh mang ra đây!” Hắn vội vàng nói.

Không thể đợi thêm, chờ thêm nữa, nếu không hắn sẽ bị đám cho vay nặng lãi kia chém chết. Hiện tại, miếng tình ngọc này chính là ngọn cỏ cuối cùng cứu mạng hắn. Chợ đen đã có người ra giá 3000 vạn Đô-la, mà hắn, khi đó mặc dù mới chỉ giám định qua khối ngọc đó một lần, nhưng là hắn chắc chắc 90%, mảnh ngọc đó, tuyệt đối chính là tình ngọc trong truyền thuyết.

“Ông muốn mua miếng ngọc đó?” Vương Kỷ Hoa có chút kinh ngạc.

“Đúng!” Lý Quý hung hăng trừng mắt nhìn Vương Kỷ Hoa, “Đều là cô không biết phải trái, ta đã khuyên mấy lần, bán ngọc cho ta, cô lại không chịu bán. Nếu không phải như vậy, ta đã không đi đến bước đường này!” Bọn cho vay nặng lãi cũng sắp ép hắn đến điên rồi. Vương Kỷ Hoa khó có thể tin, một miếng ngọc, có thể biến người ta trở thành như vậy?

“Ngọc đâu?” Hắn thúc giục hỏi.

“Tôi để ở phòng trọ.” Cô biết rõ, Quân Điển có phái người theo dõi quanh nhà trọ của cô.

“Cô định gạt tôi? Ta đã lục soát hết phòng trọ của cô rồi, căn bản không có ngọc! Hơn nữa ngay sau đó cô cũng đã trở lại, cũng không ở trong căn hộ đó!” Lý Quý kích động cầm súng, làm cho Vương Kỷ Hoa thật sự rất lo lắng súng này tùy thời có thể cướp cò.

“Thật ra, chỉ là tôi đặt ở một nơi bí mật, ông không phát hiện ra.”

Lý Quý hoài nghi nhìn cô, cuối cùng hung hăng nói: “Cô tốt nhất biết điều một chút, giờ tôi và cô đến phòng trọ, cô giao ngọc ra cho tôi, thì dĩ nhiên tôi sẽ không gϊếŧ cô!”

“Tôi biết rồi.” Vương Kỷ Hoa cười khổ. Chỉ là… rất đáng tiếc, khối ngọc kia đã vỡ, chỉ sợ cuối cùng, vị giáo sư Lý này sẽ vô cùng thất vọng.

Đi cùng ra bãi đỗ xe, một đường phóng ô tô về phía nhà trọ, Lý Quý từ đầu đến cuối đều lo lắng bất an.

Trong tay ông ta vũ khí đã được che giấu kĩ càng, những người đi gần cũng rất khó phát hiện, người ngoài nhìn vào, sẽ chỉ thấy tay hắn đặt trên eo Vương Kỷ Hoa mà thôi.

Đi đến cổng chỗ phòng quản lí, nhân viên quản lí vừa thấy Vương Kỷ Hoa, lập tức nhiệt tình chạy đến: “Vương tiểu thư, đã lâu không gặp, sẽ không phải là cô lại đi công tác chứ.”

Vương Kỷ Hoa khô khốc cười một tiếng.

“Đúng rồi, đây là bạn trai cô phải không?” Nhân viên quản lí đánh giá Lý Quý đứng bên cạnh Vương Kỷ Hoa, ông ta có vẻ, không phải người đàn ông trẻ tuổi lần trước đi cùng cô. Người đàn ông trước mắt này, chắc cũng phải gần bốn mươi.

“Người này không phải là!” Vương Kỷ Hoa ngay lập tức phủ nhận.

Nhân viên quản lí lúng túng một hồi. Vương Kỷ Hoa nhìn cánh tay Lý Quý đang đặt trên eo cô, ai, động tác như vậy, khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.

“Được rồi, không nói chuyện nữa, mau lên trên đi.” Lý Quý trầm giọng, đẩy Vương Kỷ Hoa.

“Tôi lên lầu trước, lúc khác lại tán gẫu nha.” Vương Kỷ Hoa miễn cưỡng bình tĩnh nói với nhân viên quản lí.

“A, được.” Nhân viên quản lí nhìn Vương Kỷ Hoa đi tới cửa thang máy, đột nhiên như nhớ ra cái gì, mang rất nhiều cây sơn trà chạy tới, “Vương tiểu thư, đây là đặc sản quê tôi, ngon hơn đồ bán bên ngoài nhiều, cô nếm… nếm…”

Âm thanh còn lại, nhân viên quản lí đã nuốt lại vào miệng. Bởi vì vừa rồi, anh thấy được bàn tay đặt bên hông của Vương Kỷ Hoa, đang cầm vũ khí, mặc dù có quần áo che, nhưng đã lộ ra một góc. Trong không khí tràn ngập hơi thở trầm mặc.

Nhân viên quản lí run rẩy, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, bối rối né tránh! Lý Quý theo bản năng giơ khẩu sung lên, muốn bắn về phía nhân viên quản lí. Phanh!

Tiếng súng vang lên. Vương Kỷ Hoa đẩy người Lý Quý, viên đạn bắn vào vách tường cạnh đó.

“Súng… súng… Gϊếŧ người a!” Nhân viên quản lí chạy về phía cửa chính.

Vương Kỷ Hoa bị Lý Quý hung hăng đá văng ra, khẩu súng đặt ở thái dương cô.

Tiếng súng vừa vang lên, đủ để khiến mọi người chú ý, mà giờ này sắc mặt Lý Quý trắng bệch, hoảng loạn. Hiển nhiên, vừa rồi nổ súng, chính hắn cũng không dự liệu được. Phía xa, có một vài hộ gia đình đã phát hiện điều khác thường.

Lý Quý phát run, cầm súng ép Vương Kỷ Hoa vào thang máy, liều mạng bấm nút rời tầng trệt. Mãi đến khi vào trong căn hộ, Lý Quý thở hổn hển, “Nhanh lên, mau đưa ngọc ra!”

“Được, ông chờ chút, tôi đi lấy.” Cô lục lọi bốn phía, cố gắng kéo dài thời gian. Chỉ hi vọng, nhân viên quản lí vừa chạy đi có thể kịp thời báo cảnh sát, hoặc là người của Quân Điển theo dõi ở đây có thể gọi cảnh sát.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Quý vẻ mặt càng ngày càng lo lắng bất an, trong phòng nóng bức, làm cho hai người đều đổ mồ hôi đầy trán. Trong phòng tràn ngập không khí khẩn trương, nhanh chóng làm người ta hít thở không thông.

Đột nhiên Lý Quý hét lên: “Tìm được không? Nếu không đưa ra, tôi sẽ gϊếŧ cô!”

Miếng ngọc kia… đã vỡ! Căn bản không có ở đây, mà cô để nó trong một cái túi nhỏ, cô luôn tùy tiện mang theo bên người. Chỉ là bây giờ nếu đưa ngọc cho Lý Quý, chỉ sợ hắn sẽ càng kích động. Mà con người khi bị kí©h thí©ɧ không biết sẽ làm ra điều gì, ai cũng không đoán được.

Vương Kỷ Hoa trầm mặc, Lý Quý lại nổi điên, dùng súng đập mạnh vào đầu cô, “Nhanh lên, nếu không đừng trách ông đây không khách khí!”

Đầu đau quá! Tựa hồ có chất lỏng chảy ra. Vương Kỷ Hoa cảm thấy tầm mắt như có sương mù, đầu choáng váng dữ dội. Là chảy máu đi, cô âm thầm nghĩ. Nhưng sắc mặt tái nhợt của cô, ngược lại làm Lý Quý càng điên cuồng.

“Nhanh mang ngọc ra! Ta muốn miếng ngọc đó!” Hắn giờ phút này, vừa lo lắng kích động, mà như trở thành bệnh nhân tâm thần. Gặp quỷ! Cô sao lại gặp phải chuyện như vậy? Vương Kỷ Hoa ở trong lòng reo hò, nhưng tầm mắt càng ngày càng mờ. Cô sắp chết sao? Nhưng cô vừa mới hưởng thụ hương vị của tình yêu, cô sẽ chết trong tay kẻ điên này sao? Nếu như cô thật sự chết, Quân Điển phải làm sao? Có phải hay không cũng trở thành - - một người điên? Quân Điển, Quân Điển!

Cô chìm trong suy nghĩ, gương mặt tràn đầy nước mắt. Cô… không muốn chết a! Cô không muốn thấy anh rơi lệ, khóc như một đứa trẻ, lại tiếp tục rơi nước mắt!

Trong ánh trăng mờ, cô phảng phất thấy bóng dáng trước mắt lắc lư, Lý Quý như bị khống chế dưới mặt đất, bên tai, có rất nhiều âm thanh. Sau đó… cô được ôm vào một vòng tay ấm áp.

“Kỷ Kỷ! Kỷ Kỷ! Chết tiệt, Kỷ Kỷ, em không sao chứ, anh sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì!” Bên tai cô, vang lên âm thanh quen thuộc đang không ngừng gọi cô. Là Quân Điển sao? Anh đã tới?

Cô cố gắng mở mắt, rốt cục nhìn rõ người đã ôm cô. Trên mặt anh, có lo lắng, có sợ hãi, có thống khổ, có bi thương… Hết thảy tất cả, đen xen vào nhau, còn có giọt nước ấm nóng rơi trên mặt cô, Vương Kỷ Hoa cố gắng giơ tay lên, muốn lau khô giọt nước mắt làm cô đau lòng. Như là… cô luôn khiến anh khóc, luôn khiến anh chảy nước mắt.