Chương 16: Ở chung (1)

Đứa bé kia... Không, không thể dùng từ “đứa bé” để hình dung về anh, anh hiện tại đã là một người đàn ông trưởng thành. Đúng là anh đứng trước mặt cô nhưng vẻ mặt như che dấu điều gì đó.

Anh... có biết rằng hôm nay cô sẽ đi không? Anh... có khóc hay không? Cô muốn gặp anh! Nghĩ vậy, Vương Kỷ Hoa đi tìm Hàng Trác, “Anh ấy bây giờ còn ở trong biệt thự kia không? Tôi muốn gặp anh ấy!”

Anh liếc mắt nhìn bàn tay đổ mồ hôi đang nắm chặt tay mình, “Cô nghiêm túc chứ?”

“Đúng vậy, tôi muốn gặp anh ấy, rất muốn!”

“Cô có thương cậu ấy không?”

“Có.”

“Cả đời chứ?”

Cô kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàng Trác, năm đó cô đã bỏ lại đứa trẻ Quân Điển, hôm nay bạn tốt của anh lại dùng cách của cô để bảo vệ anh. Quân Điển có thể có người bạn tốt như vậy, thật sự rất may mắn.

Bên tai, phảng phất nghe được thanh âm vui vẻ của Quân Điển khi hắn 6 tuổi, không ngừng hô: “Kỷ Kỷ, Kỷ Kỷ!” Hắn khi 6 tuổi vô cùng hồn nhiên. Hắn khi 14 tuổi đến 18 tuổi lại chấp nhất, bừa bãi, không bị gò bó bởi bất cứ điều gì. Khi hắn 19 tuổi thì điên cuồng mà yếu ớt. Nhưng mà, cho dù hắn như thế nào, cũng khiến cô không cách nào buông tay được.

Hít sâu một hơi, cô nhìn lại Hàng Trác, “Cả đời.”

Đây là một loại hứa hẹn, cũng là một loại chứng minh. Nếu vận mệnh đã đem cô và Quân Điển đến bên nhau, như vậy cả đời này sẽ tiếp tục như vậy. Cô muốn ở bên cạnh anh, cô không muốn rời đi. Cảm giác lúc đó vừa mệt mỏi vừa chua xót, cô không muốn quay lại cảm giác đó nữa.

Nếu quả thật có người sẽ yêu cô cả đời, như vậy cô sẽ dùng thời gian cả đời mình để cảm nhận và đáp lại tình cảm ấy, như thế có gì không tốt chứ?

Trong biệt thự, mọi thứ vẫn giống như lúc cô rời đi, không có gì thay đổi.

Người giúp việc thấy tay cô đầy máu, sợ hết hồn. Nhưng cô không muốn băng bó, cô chỉ muốn thật nhanh gặp được người kia. Nghe anh nói yêu cô chứ không phải là anh hận cô. Ở đâu? Anh ở nơi nào?

Vương Kỷ Hoa từng bước chạy lên cầu thang, từng bước đi tới, đột nhiên cô nghe thấy tiếng đàn vọng lại. Đó là - - quà sinh nhật của cô đêm đó để lại cho Đỗ Quân Điển, bài đàn “Chúc mừng sinh nhật”. Khi nghe lại bài hát này, cô đã hiểu ra! Cô men theo tiếng nhạc bước tới, sau đó đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Đây chính là căn phòng chứa trang phục và những bản vẽ, tiếng nhạc chính là từ gian phòng này truyền ra, được phát đi phát lại. Mà người đàn ông kia, người đàn ông mà cô đang nhớ đến lại co ro ở trong góc phòng, đôi mắt mở to tràn ngập sự trống rỗng, vô hồn, phảng phất như không có bất cứ điều gì có thể lọt vào đôi mắt đó, phảng phất như anh không nhìn thấy gì, không suy nghĩ bất kì điều gì. Đó là vẻ mật đờ đẫn, thậm chí cả sự bi thương cũng bị quên lãng.

Vương Kỷ Hoa thở dốc vì kinh ngạc. Tại sao anh lại trở nên như vậy? Là do cô rời đi, khiến anh biến thành như vậy sao? Cô từng bước một đi đến trước mặt anh, anh giống như không còn cảm xúc của người bình thường, vẫn như cũ không có phản ứng. Cô đứng lại trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào anh. Hai đồng tử xinh đẹp nhìn đến mặt cô nhưng cô lại cảm thấy anh cũng không có đang nhìn cô.

“Quân Điển.” Cô nhẹ nhàng gọi. Anh vẫn như cũ cuộn mình, không nhúc nhích.

“Quân Điển.” Cô gọi lần nữa, “Em là Kỷ Kỷ.”

Rốt cuộc, ngay khi cô nói hai chữ cuối, giống như xúc động thần kinh của anh. Tròng mắt giật giật, cũng không nhìn về phía cô mà nhìn về phía máy ghi âm đang phát đi phát lại bài hát đó.

“Làm sao bây giờ tôi không ngủ được, dù nghe bao nhiêu lần bài hát kia cũng ngủ không được!”

“Quân Điển!”

“Kỷ Kỷ lại bỏ tôi, một lần rồi một lần, tôi đều như thế này, đều bị bỏ lại như thế này. Tại sao cô ấy không yêu tôi, tại sao cô ấy không ở lại bên cạnh tôi?”

“Không phải vậy, không phải như thế!”

“Tôi muốn đem Kỷ Kỷ giữ chặt ở bên người nhưng tôi không làm được, tôi sợ cô ấy chán ghét tôi, tôi sợ, thật sự rất sợ…”

Không cần sợ, không cần oán hận bởi vì cô bây giờ đang đứng trước mặt anh rồi! Vương Kỷ Hoa ở trong lòng reo hò, mãnh liệt đem môi mình dán lên môi anh. Lời nói đứt quãng của anh rốt cuộc dừng lại. Đôi môi tiếp xúc, cô nuốt lấy tất cả âm thanh của anh. Đỗ Quân Điển thân thể cứng đờ. Đôi môi mềm mại, mang theo cảm giác quen thuộc, là đôi môi của ai vậy?

Ánh mắt trống rỗng kia rốt cuộc hiện ra từng tia thần thái, nhìn rõ khuôn mặt phía trước, ánh vào trong ánh mắt của anh. Lông mày quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, mái tóc quen thuộc…

Từng vòng ánh sáng từ phía sau cô tản ra tia sáng chói mắt. Là thiên sứ sao? Hay là… Kỷ Kỷ!? Ngón tay của anh khẽ co rúm, cho dù là giả, cho dù là ảo ảnh, anh cũng muốn ôm một chút, chỉ cần… một cái ôm là tốt rồi.

Khuỷu tay đưa lên, anh dè dặt muốn đυ.ng chạm vào cô, rồi lại sợ vừa chạm, hết thảy trước mắt sẽ tan biến. Bỗng dưng, cô rời khỏi đôi môi anh, thở phì phò nói: “Xem ra, cuối cùng anh đã khôi phục một chút thần chí.”

Anh kinh ngạc: “Kỷ Kỷ, em không rời đi?”

Cô gật đầu, “Em sẽ không đi đâu hết.”

“Vì… vì cái gì?” Môi của anh đang run, không biết là sợ hãi hay mong đợi.

“Bởi vì em phát hiện, thì ra em muốn ở bên người mà em quan tâm nhất.”

Môi Đỗ Quân Điển run lên càng lợi hại, nhưng không như Vương Kỷ Hoa nghĩ, anh cũng không có hỏi tiếp. “Sao vậy, anh không hỏi em người đó là ai sao?” Cô thở dài, chủ động mở miệng. Hắn mang vẻ mặt dè dặt làm cho cô cảm thấy như có cái gì đè nặng lên l*иg ngực, không thở nổi.

“…Là ai?” Anh chậm rất chậm mở ra đôi môi hỏi.

“Chính là anh.” Cô ngắm nhìn anh, “Em quan tâm anh ấy, người đàn ông tên là Đỗ Quân Điển, anh ấy nói rất yêu em, cũng rất hận em, nên em muốn ở bên anh ấy, toàn tâm mà thương anh ấy, làm cho anh ấy không còn hận em, chỉ còn lại tình yêu với em.”

Nước mắt lại từ hốc mắt anh chảy xuống, trước mặt cô, anh cứ tự nhiên rơi lệ như vậy, không hề cố kỵ. Một giọt, hai giọt… không ngừng tuôn ra, không ngừng rơi xuống.

“Kỷ Kỷ… Kỷ Kỷ…” Anh nghẹn ngào, không ngừng gọi tên cô.

Chỉ cần một câu nói của cô, nội tâm trống rỗng có thể thoáng chốc căng đầy; chỉ cần một câu nói của cô, có thể làm cho anh từ địa ngục trở lại thiên đường; chỉ cần một câu nói của cô, làm cho tất cả mặt nạ của anh ở trước mặt cô vỡ vụn.

“Em ở đây, em đã trở lại, Quân Điển, từ giờ, em sẽ không rời đi nữa.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười, hôn lên nước mắt của anh.

“Anh yêu em, rất yêu… yêu nhiều đến nổi điên.” Cho nên không có cách nào dừng lại, không có biện pháp chống cự, càng không có cách nào quên đi.

“Em hiểu mà, cho nên… đừng khóc nữa.” Bởi vì nước mắt của anh làm trái tim cô đau đến cực điểm.

Tình yêu thật ra là một điều rất đơn giản. Không biết nó bắt đầu từ lúc nào, cứ mê mê mang mang, nhưng một khi nhìn thấu nó, hiểu được tình cảm của bản thân, cứ như vậy tất cả đều rõ ràng tường tận.

Cô nghĩ, cô đã rất yêu người đàn ông này rồi! Nhìn Đỗ Quân Điển nằm trên giường ngủ say, Vương Kỷ Hoa nghĩ. Cô biết được hóa ra từ khi cô rời khỏi biệt thự, anh không ngủ được, vốn là còn có thể nghe khúc nhạc cô đàn trước kia miễn cưỡng đi vào giấc ngủ nhưng bây giờ làm sao cũng không ngủ được. Nếu như cô mà không quay lại, anh sẽ tiếp tục mất ngủ như vậy đến bao giờ, hay là tìm bác sĩ đến rồi uống thuốc ngủ như ăn cơm.