Chương 15: Gặp lại (3)

Nói cách khác, cô lạc đường!

“Trời ơi! Đây là chỗ nào vậy?” Cô quay đầu nhìn xung quanh, trực giác đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, lại phát hiện cô căn bản đã quên mang theo di động. Đúng là gặp quỷ! Nếu hiện tại có người nói cho cô, cô là bị quỷ ám, cô sẽ tuyệt đối tin tưởng!

Nếu đã không có cách gọi cho ai, Vương Kỷ Hoa chỉ có thể đi một bước tính một bước. Càng đi, càng cảm thấy trước mắt là nơi vô cùng xa lạ, thậm chí cô không ý thức được là mình ngày càng đi sâu vào trong rừng rậm. Đây như là một nơi xưa cũ, thậm chí có chút giống như rừng rậm nguyên thủy. Những nhánh cây rậm rạp, còn có những bụi cỏ cao cỡ nửa người, tất cả làm cô cảm thấy không thể tin được. Cây cối ở đây nếu dựa theo giống cây đại khái 80% là nằm trong sách đỏ cần bảo vệ nha! Hòn đảo nhỏ này lại có nhiều loại cây lạ như vậy!

Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng nước chảy. Ở nơi yên tĩnh này chỉ có tiếng gió và chim hót trong rừng cây lại càng trở nên rõ ràng. Tiếng nước chảy sao?

Cô theo bản năng đi về hướng có tiếng nước chảy. Nghe nói khi lạc đường, con người sẽ sinh tồn theo bản năng nguyên thủy của mình, cứ theo tiếng nước đi đến xem sao có thể là nơi có người ở.

Vương Kỷ Hoa đi tới loáng thoáng thấy một hồ nước, tại nơi cỏ cây rậm rạp này, mặt hộ tựa như một tấm gương hiện ra ánh sáng xanh kì lạ, cùng với ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây khiến mọi thứ đều có vẻ ảo mộng. Mơ hồ, cô thấy có bóng người ngồi bên hồ. Có người?! Ngay lập tức, cô thoáng chốc hưng phấn hẳn. Có người nghĩa là cô sẽ tìm được đường ra ngoài!

Nhanh chóng chạy đến bên kia, Vương Kỷ Hoa xoẹt một cái nhìn bóng người kia như đang ngủ hoặc là đang ngắm cảnh. Cô nhìn bóng lưng người kia, mái tóc đen nhánh, có chút dài hơn tóc nam bình thường, đuôi tóc rủ xuống trên bờ vai. Cổ nhỏ dài cùng bả vai rộng rãi.

“Nơi này thuộc quản lí của Đỗ gia, không có sự cho phép mà đi vào rất nguy hiểm. Nếu không muốn bị ném ra ngoài thì tốt nhất là lập tức rời đi.” Đối phương nói với thanh âm ôn nhuận, giọng nói nhàn nhạt.

“Thật xin lỗi, nhưng mà tôi bị lạc đường, nếu có thể, phiền anh chỉ cho tôi đường ra khỏi cánh rừng này được không?” Vương Kỷ Hoa mở miệng nói.

Đối phương sau khi nghe được thanh âm của cô trong nháy mắt sững lại. Sau đó giống như cảnh quay chậm, từ từ xoay người lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đứng phía sau mình.

Một đôi mắt đen nhánh như mực nhìn xoáy vào Vương Kỷ Hoa. Đôi mắt rất quen thuộc… Vương Kỷ Hoa trong nháy mắt giật mình! Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như hiện tại chỉ là giấc mộng thì… người đàn ông trước mắt này căn bản chính là khi người kia trưởng thành.

Giống như là gạt đi sự trẻ trung, ngược lại càng thêm thành thục, càng khiến người ta khó có thể suy nghĩ. Khuôn mặt trắng nõn, mày kiếm anh tuấn, khóe môi khiêu gợi, ánh mắt khϊếp sợ, còn có xương quai xanh tuyệt đẹp…

Cô lại xuyên thời gian rồi sao? Không phải nha, cô thậm chí đâu có đeo miếng ngọc kia, nhưng tại sao lại…

Anh đứng lên, từng bước một tiến về phía cô. Tay của anh không ngừng run rẩy, trong con ngươi màu đen tràn ngập những cảm xúc khó tả. Khϊếp sợ, không muốn xa rời, nghi hoặc… Cuối cùng trở thành một loại trào phúng, “Kỷ Kỷ!” Là khẳng định chứ không phải một câu hỏi.

Vương Kỷ Hoa lung ta lung túng mấp máy môi: “Anh là… Quân Điển?”

“Đúng vậy, tôi là Quân Điển, Đỗ Quân Điển.” Anh nói, ngón tay lướt qua gương mặt cô, “Em không muốn hỏi một chút, lần đó, sau khi em biến mất đã qua bao lâu rồi sao?”

“Qua bao lâu?” Cô chấn động đến mức không thể tự suy nghĩ, chỉ có thể hỏi lại theo anh.

“Mười một năm, Kỷ Kỷ quả nhiên vẫn như vậy, không khác gì trước, chỉ là… Tôi đã không như trước, không còn là cậu thiếu niên 18 tuổi.”

Vương Kỷ Hoa trong đầu hò hét loạn một hồi. Mười một năm sao? Đã lâu như vậy rồi sao? Không phải nhờ ngọc bội. Cô cùng anh, ở năm 2009 lại có thể gặp nhau sao?

Nhưng mà tại sao nhất cử nhất động của anh cùng với giọng nói đều làm cô cảm thấy có chút kì quái?

“Tôi… không nghĩ tới cậu đã lớn thế này, nói như vậy, bây giờ cậu đã 29 tuổi?”

“Ừ, là 29.”

Vương Kỷ Hoa âm thầm líu lưỡi, trước kia cô lớn hơn anh, hiện giờ tốt hơn, anh so với cô còn lớn hơn, “Đúng rồi, cậu đã nhận được quà sinh nhật của tôi chưa? Vốn là lúc đó muốn trực tiếp tặng cho cậu nhưng lúc đó xảy ra chuyện nên tôi đã thu lại trong cuộn băng.”

Tay của anh chậm rãi từ mặt cô di chuyển đến cằm, “Cuộn băng đó, tôi đã nhận được rồi.”

Đúng vậy, vào cái đêm mười một năm trước, khi anh trở lại phòng đàn nhưng không có một bóng người, nhìn thấy cuộn băng thu âm kia. Anh điên cuồng tìm kiếm cô, thậm chí mỗi đêm đều nghe cuộn băng đó mới có thể ngủ. Những điều này, cô đều không biết.

“Tôi khi đó đã rất cố gắng nhưng chỉ có thể học được bài đó, đàn không hay lắm, cậu đừng để ý nha.”

“Không, tôi sẽ không để ý.”

“Đúng rồi, cậu cùng Ý Như sao rồi? Đã kết hôn chưa?” Tính toán ở tuổi của anh, chắc đã lập gia đình rồi, chỉ là ngực cô lại có chút chua chát.

“Tôi cùng cô ta?” Trên môi anh nhẹ nhàng gợi lên một đường cong, “Chúng tôi đã sớm chia tay rồi.” Rõ ràng là âm thanh như tắm trong gió xuân nhưng giọng nói lại cực kì lạnh nhạt.

“Chia tay rồi?” Vương Kỷ Hoa sợ hãi kêu lên, “Tình cảm hai người năm đó rất tốt mà. Cậu năm đó không phải rất thích cô ấy sao? Hơn nữa Liễu Ý Như lại càng…” Quả thực là ngoài Đỗ Quân Điển thì không có người nào khác.

“Em muốn biết năm đó vì sao chúng tôi chia tay không?” Anh từ từ cúi người xuống, mặt sát lại gần cô. Hơi thở của anh ấm áp phun ở trên mặt cô, anh hiện tại không còn là thiếu niên 18 tuổi trước kia mà trở thành một người đàn ông thành thục.

Vương Kỷ Hoa theo bản năng lùi về sau một bước, Đỗ Quân Điển đưa tay nắm ở ngang hông, cố định giữ lại thân thể của cô, “Muốn biết sao? Chỉ cần em muốn, tôi sẽ nói.” Môi của anh chuyển qua tai cô, ở bên tai nói nhỏ.

Tư thế như vậy cùng với giọng nói nỉ non tựa hồ toàn thân anh đang toát ra một loại hấp dẫn. Cô không được tự nhiên quay đầu đi, “Quân Điển, cậu đừng như vậy bóp cằm tôi… còn có… tư thế này, tôi… tôi có chút không quen.” Phải nói là vô cùng không quen như vậy.

“Xem ra là không muốn biết!” Anh buông lỏng hai tay, thân thể của cô nháy mắt được tự do, cổ tay bị nắm có chút đau, đột nhiên cả người bị đẩy ra sau. Sống lưng phát đau, cả người dựa vào thân cây. Hai tay anh đặt trên vai cô, nắm chặt khiến cô nhíu mày, nghĩ muốn đẩy Đỗ Quân Điển ra nhưng lại không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế cứng rắn như sắt thép của anh, “Cậu làm sao vậy? Vì sao lại…”

“Tôi cùng Ý Như chia tay là vì - -” Anh nhìn chằm chằm cô, loại ánh mắt này khiến cô cảm thấy xa lạ, lòng khẽ nhói lên mang theo cảm giác không cách nào xóa được…

“Tôi phát hiện không thể yêu bất kì ai khác.” Thanh âm của anh vang lên bên tai cô.

Cô kinh ngạc nhìn anh, cổ họng khô khốc, “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

“Bởi vì tình cảm của tôi đã dồn tất cả lại để hận một người.” Tay anh giữa lấy bả vai cô, khí lực lớn đến mức như muốn bóp nát xương đầu vai của cô.

“Đỗ Quân Điển, cậu buông tay ra đã, bả vai tôi rất đau!” Vương Kỷ Hoa kêu lên.

“Em đau như vậy, làm sau đau đớn bằng tôi!” Anh nói từng chữ từng câu, “Kỷ Kỷ, em biết không? Có một loại hận, có thể sâu tận xương tủy, đau thấu tâm can, dù thời gian trôi qua bao lâu vẫn không thể phai mờ.”

Cô khϊếp sợ nhìn anh, rốt cuộc hiểu được trong mắt anh cái không thể xóa được đó là gì! Là nỗi hận. Đó là loại tình cảm mãnh liệt đến vô biên vô hạn, đầy mâu thuãn cùng nỗi hận không cam lòng.

Cô lúng ta lung túng mở to miệng muốn nói chuyện, muốn hỏi anh nhưng thanh âm đến miệng lại không thốt lên được.

“Kỷ Kỷ, tôi hận em!” Âm thanh từ sâu thẳm bên trong mà lạnh như băng, cuối cùng vang lên bên tai cô.

Sau đó, cô nhìn thấy hai dòng nước mắt đi theo hốc mắt của anh chậm rãi nhỏ xuống… một giọt… hai giọt… Nước mắt ở trên mu bàn tay cô như muốn thiêu đốt.