Hàng Trác vội vàng kéo tay Đỗ Quân Điển xuống, “Đủ rồi, đừng như vậy, cậu còn làm vậy, là sẽ tổn thương chính mình đấy.”
Đỗ Quân Điển cầm tay gắt gao nắm thành quyền, hàm răng cắn môi dưới cho đến khi chảy máu, “Kỷ Kỷ, tôi hận em! Tôi hận em!”
Hận cô, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh. Hận cô, không báo trước mà cứ như vậy bỏ anh đi. Hận đã quá sâu, đơn giản là vì - - anh đã yêu cô rồi.
Đúng vậy, yêu cô, yêu không ý thức nhưng lại khắc cốt ghi tâm.
“Oa, Kỷ Kỷ, không nghĩ tới khách sạn trên đảo này thật đúng là sa hoa, không hổ là CT!” Đi tới buổi trình diễn thời trang của CT cử hành tại một đảo nhỏ tư nhân, Trương Tiểu Mẫn vừa đi vào khách sạn, liền thở dài nói, “Tớ bây giờ chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng!”
Vương Kỷ Hoa vặn vẹo cổ, ngồi máy bay mấy giờ liền, đủ để cho mọi người đều mệt mỏi, “Tốt lắm tốt lắm, vậy cậu tắm rửa đi, tớ không quấy rầy, hôm nay nghỉ sớm một chút, buổi họp báo vài ngày sau mới mở, ngày mai chúng ta đi dạo một vòng hòn đảo này trước!”
“Được, tớ thì sao cũng được hết.”
Vương Kỷ Hoa sau khi đuổi Trương Tiểu Mẫn đi rồi, rốt cục thong thả ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó bắt đầu sửa sang lại hành lí. Khối ngọc màu trắng kia vẫn an tĩnh nằm trong rương hành lí. Lần này đi, cô nhịn không được mang miếng ngọc theo. Như vậy là đã 2 tháng cô không gặp Đỗ Quân Điển, nhưng kì lạ là cô sẽ luôn nghĩ đến hắn.
Nghĩ tới hắn bây giờ như thế nào, giờ chắc đã trưởng thành, cũng có thể đang học đại học. Nghĩ tới hắn và Liễu Ý Như tình cảm như thế nào, có phải hay không còn là bạn trai bạn gái. Nghĩ nhiều lắm, lại trở thành một loại tưởng niệm.
Quyết định đóng lại rương hành lí, Vương Kỷ Hoa ép bản thân không ngắm khối ngọc nữa, thấy càng nhiều, sẽ chỉ làm cô càng thêm nghĩ ngợi lung tung.
Đem cả thân thể áp ở trên giường mềm mại, cô thả lỏng nhắm mắt lại, lọt vào giấc ngủ say. Phảng phất khi ngủ, cô có thể nghe được tiếng đàn dương cầm của Quân Điển… tiếng đàn rất đẹp rất đẹp… xinh đẹp… rồi lại bi thương khiến người ta muốn rơi lệ…
Âm nhạc dịu dàng từ đầu ngón tay thon dài chậm rãi thoát ra, toát ra thanh âm giống như không phải là đang biểu diễn, chỉ như là đang chơi đùa với âm nhạc, cũng chỉ có người nam nhân này, mới có thể đem bản nhạc “Bi thương” của Bethooven tùy ý đánh được như thế mà chưa từng phạm sai lầm.
Mái tóc đen chỉnh tề, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng nhẹ nhàng mím, mười ngón tay kia giống như những con rắn linh động lướt trên phím đàn hắc bạch giao nhau. Đôi mắt khép lại khiến người ta chỉ có thể thấy hàng mi đen dày.
“Liễu tiểu thư, có chuyện gì sao?” Thanh âm dễ nghe nhàn nhạt vang lên, mặc dù ôn nhu nhưng lại rất xa cách.
Liễu Ý Như đứng ở cửa, nét mặt biểu lộ một nỗi thất vọng. Năm đó, anh gọi cô là Ý Như, đối với cô luôn che chở, cô đã nghĩ rằng tất cả may mắn mỉm cười với mình. Nhưng là, ai ngờ đâu ngay sau sinh nhật 17 tuổi của anh, mọi chuyện đã thay đổi.
Anh không còn gọi cô là Ý Như, anh không còn quan tâm che chở cô nữa. Thậm chí, anh coi cô như người xa lạ, không quen biết.
“Em… em vô tình quấy rầy anh đánh đàn.”
“Tôi biết rõ.” Ngón tay của anh vẫn như cũ dao động trên phím đàn, “Có chuyện gì sao? Bình thường tất cả các buổi trình diễn thời trang không phải đều do Hàng Trác tới phụ trách sao.”
“Lần này vẫn do Hàng Trác phụ trách, việc tôi quay lại đảo cùng buổi họp báo không liên quan gì cả!” Đỗ Quân Điển chậm rãi nói.
“Vậy anh vì cái gì lại…” Liễu Ý Như không khỏi cắn cánh môi một chút.
“Việc tôi có hay không quay lại đây hình như cùng Liễu tiểu thư không quan hệ.” Lời của anh giống như thoáng cái kí©h thí©ɧ cô, khuôn mặt Liễu Ý Như trở nên trắng xanh, “Tại sao nói cùng em không quan hệ, chúng ta đã từng qua lại mà, anh cũng từng yêu em không phải sao?”
Yêu sao? Phải nói anh yêu cô ta là vì cô ta có bóng dáng của “cô”. “Tôi và cô đã chia tay rồi.”
“Anh đừng quay lại hòn đảo kia nữa, đừng tự nhốt mình trong căn phòng ấy nữa!” Liệu Ý Như mãnh liệt đè hai tay Đỗ Quân Điển, tiếng đàn đột niên im bặt.
Căn phòng trên hòn đảo kia giống như là một gian phòng cấm kị. Đó là nơi Đỗ Quân Điển một mình ngây ngô ở đó, không ai có thể xông vào. Tựa như trái tim anh đã sớm phong bế, không ai có thể mở ra, không ai có thể bắt lấy được.
“Cô là đang ra lệnh cho tôi sao?” Thanh âm ưu nhã nhẹ nhàng vang lên.
“Không… không phải vậy, em không có ra lệnh cho anh, em chỉ hi vọng anh nhìn thẳng vào thực tế. Em biết, Hàng Trác nói với em, anh chỉ coi em như vật thay thế, người anh yêu là cô gái tên Kỷ Kỷ, nhưng cô ta đã bỏ đi không phải sao? Cô ta đã không còn ở bên anh, vì sao đã nhiều năm như vậy, anh còn không bỏ được?”
Đỗ Quân Điển chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm Liễu Ý Như, “Cô đã hiểu hết, vì sao vẫn còn ở đây?”
Liễu Ý Như mặt trướng đến đỏ bừng, “Bởi vì em yêu anh, em không quan tâm mình là vật thay thế, em không quan tâm người anh yêu nhất không phải em, em chỉ muốn…”
“Không thể được, Liễu tiểu thư.” Hắn đẩy tay cô ra, không một tia quyến luyến, “Bởi vì tôi không có tình cảm với cô, tình yêu trước kia đã không còn một mảnh nào nữa.” Tâm Liễu Ý Như “phanh” một tiếng như bị đấm mạnh một cái, “Anh… yêu cô ta như vậy sao?”
“Không.” Sắc mặt trắng bạch mang theo mỉm cười nhẹ nhàng, anh liền đứng lên, ưu nhã như một thân sĩ, “Tôi hận cô ấy, hận quá sâu, hận đến khắc cốt ghi tâm.”
Liễu Ý Như kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt chỉ thấy cổ họng khô khốc. Anh ưu nhã như vậy, mỉm cười như vậy nhưng lại có khẩu khí nhàn nhạt, lời nói mãnh liệt như vậy. Vì cái gì, cô lại yêu người nam nhân như vậy?
Buổi họp báo của CT mai mới chính thức bắt đầu, chỉ có 2 giờ biểu diễn nhưng lại hấp dẫn rất nhiều nhà thiết kế cùng truyền thông, thậm chí tất cả các khách sạn trên đảo đều chật kín khách, có vài người phải dựng lều ở ngoài. Vương Kỷ Hoa nghĩ mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ, đúng như mọi người nói nhà thiết kế CRAZY từ tên đến người đều điên cuồng! Và hãng thời trang CT cũng như vậy khiến mọi người điên cuồng!
Cô đã trải qua bao nhiêu đêm sau khi chìm vào giấc ngủ không còn nhìn thấy Quân Điển rồi? Vương Kỷ Hoa âm thầm nghĩ, bên tai truyền đến thanh âm hưng phấn của Trương Tiểu Mẫn: “Hi! Kỷ Kỷ, tớ hôm nay đi xem trước sân khấu của buổi họp báo, cậu đoán xem tớ thấy ai?”
“Chẳng lẽ là CRAZY?” Vương Kỷ Hoa suy đoán nói.
Trương Tiểu Mẫn khoát khoát tay, “Làm sao có thể, cậu cũng không phải không biết CRAZY chưa bao giờ gặp người ngoài, tớ là…” Cô thần bí nói: “Tớ gặp Tổng quản lí Hàng Trác, anh ấy vừa vặn đang phụ trách sân khấu và thứ tự người mẫu xuất hiện…”
“Khụ khụ!” Vương Kỷ Hoa ho nhẹ một hồi. “Cậu nói người tổng quản lí kia tên gì?”
“Hàng Trác a, cậu không biết quản lí CT tên gì á?”
“Tớ từ trước đến nay chỉ biết tên nhà thiết kế, đâu có chú ý quản lí giám đốc tên gì a.”
Vương Kỷ Hoa trông đầu ngập tràn suy nghĩ. Hàng Trác, cái tên này thật quen thuộc, giống như tên bạn của Quân Điển, cháu nội quản gia cũng tên Hàng Trác. Nhưng là Hàng Trác này có phải người cô biết không? Trên thế giới có rất nhiều người trùng tên mà. Không thể nào, không có chuyện trùng hợp vậy xảy ra đâu!
Vương Kỷ Hoa lắc lắc đầu, “Kỷ Kỷ, cái tên này có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cái tên này rất phổ biến. Tiểu Mẫn, tớ đi dạo quanh đảo một chút, lát nữa quay lại khách sạn cùng cậu thảo luận chuyện buổi họp báo ngày mai.” Nói xong, Vương Kỷ Hoa lướt qua Trương Tiểu Mẫn, đi về phía rừng cây nhỏ phía trước.
Tâm tình phập phồng, trong đầu suy nghĩ phảng phất bay tới phương xa nào đó. Chỉ thoáng nghe một cái tên, thậm chí không phải tên của Đỗ Quân Điển đã có thể làm cô tâm tình bất ổn. Phảng phất rất dễ bị ảnh hưởng, phảng phất rất dễ nhớ đến hắn.
Cô đã chứng kiến hắn trưởng thành nên hắn khiến cô dễ động lòng như vậy. Đến khi Vương Kỷ Hoa phục hồi tinh thần mới phát hiện quanh cô, tất cả đều là cây cối rậm rạp, xung quanh không có vật nào, cũng không có bất kì ai trên đường.