Chương 5: Hôn mê

#YÊU CÔ VỢ HỢP ĐỒNG#

_Phần 5:Hôn mê_

Mẹ anh giữ hai người lại ăn cơm, đến tận khi trời lặn dần mới thả cho họ về nhà.

Ngày hôm sau...

Như lời mẹ anh nói, chú Toàn đến đưa họ đi đăng ký giấy kết hôn. Tâm trạng cô hồi hợp, nghĩ đến 3 năm nữa phải đến đây 1 lần nữa không phải kết hôn với một ai mà là ly hôn với anh...

"Sợ gì chứ? Đăng ký thôi mà!". Anh phá tan bầu không khí trong lành bằng câu lạnh lùng pha chút bá đạo này.

"Không có". Cô lắc đầu

-------

Cô nhân viên ngạc nhiên khi thấy Mạc tổng lạnh lùng thường lên báo với các scandal không hay với các người mẫu, diễn viên...đang ở trước mắt cô ta.

"Xin hỏi hai người đăng ký giấy kết hôn hay là làm giấy ly hôn". Như thường lệ câu đầu tiên khi vào chỗ này.

"Cô nghĩ ly hôn". Anh nhướng mày châm chọc nói

"Vâng, mời hai vị điền đầy đủ thông tin vào giấy này sau đó theo chúng tôi làm giấy kết hôn". Cô ta mới không muốn bị đuổi việc a. Câu nói của anh đã chứng minh rồi!

Sau khi điền đầy đủ thông tin, họ được dẫn đi chụp hình. Thợ chụp hình chụp xong còn khen họ vài câu: "Hai người thật đẹp đôi, chúc hai người hạnh phúc". Cô cười gượng.

Họ mới trở về nhà được hơn nữa tiếng, thư ký Trần đến nói nhỏ vào tai anh điều gì đó, rồi hai người họ vào thư phòng. Vốn dĩ cô sẽ về phòng chuẩn bị để vào thăm mẹ cô, nhưng quản gia Lí định đem nước lên cho họ nên cô giúp quản gia đưa lên. Cô đứng trước cửa phòng họ, định giơ tay lên gõ cửa thì cô nghe được thư ký Trần nói.

"Mẹ của Cố tiểu thư đã qua cơn nguy kịch nhưng lâm vào tình trạng hôn mê sâu không biết khi nào sẽ tỉnh lại". Thư ký báo cáo lại lời bác sĩ nói cho anh nghe.

"Choang...". Anh chưa kịp trả lời gì thì ngoài cửa vang lên tiếng vở của ly, cô thất thần mặt cho chân không mang dép dẫm qua đống ly mới vỡ kia chạy thẳng ra đường.

Bây giờ cô muốn gặp mẹ, cô muốn bên cạnh mẹ. Cô chạy thật nhanh đến bệnh viện, những giọt nước mắt rơi xuống càng ngày càng nhiều dường như không thể ngừng lại được. Anh lập tức kêu thư ký đưa anh đến bệnh viện.

-----

"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi. Con và tiểu Hạo không muốn mẹ nằm vậy đâu". Cô khóc đưa bàn tay của mẹ đặt lên mặt cô

"Chị hai". Một giọng nói trẻ con nói bằng giọng mũi như cậu bé đang khóc chạy đến ôm chầm lấy cô.

Cậu bé nghe hàng xóm nói mẹ như vậy cậu liền bỏ học chạy đến bệnh viện

"Ngoan, đừng khóc. Mẹ sẽ sớm tỉnh mà, em không được bỏ học vậy hiểu chưa". Cũng như lời trấn an bản thân mình, cô nói với cậu bé.

"Chị cho em ở lại đây đi, mai em hứa ngoan trở về học được không chị".

"Được thôi". Cô ôm cậu bé đặt cậu ngồi lên đùi mình

Anh từ đâu xuất hiện, đi tới nhẹ giọng nói

"Không sao, có tôi rồi". Anh vỗ nhẹ vào lưng cô như trấn an, nhìn cô anh nhớ đến Tiểu Vũ của anh.

"Tôi không sao".

"Tôi sẽ sắp xếp hộ tá chăm sóc mẹ cô". Anh nói

"...".Nhưng bây giờ cô chỉ muốn ba người nhà cô sống yên bình thôi, cầu mong mẹ cô may tỉnh dậy

------------

#Còn