Chương 18: Ghen

#YÊU CÔ VỢ HỢP ĐỒNG#

_Phần 18: Ghen_

Đến giờ ăn trưa, cô lên tiếng:

"Các anh cũng đi ăn đi, em xuống nhà ăn trước nha". Cô cười bước đi

"Đứng lại, em đi ăn cùng anh".

"Bọn em cũng chưa ăn nha!". Triệu Hinh thật lòng nói 😂

"Không thể mang theo anh em đi sao?".

Từ Hiên nói nhưng lời rất sắc, nghe ra nếu anh không dẫn bọn họ đi ăn thì là anh có sắc quên bạn nha~

"Không thể sao?". Thanh Bảo cũng giúp hai người họ lên tiếng

"Đi thôi!".

Vốn dĩ muốn cùng cô đi ăn bồi đắp tình cảm nhưng những cái bóng đèn này quá lớn nha không thể đuổi được!

Tới nhà hàng bọn họ không khách khí kêu một bàn đồ ăn nha~. Nếu bàn còn đủ rộng họ cũng không ngại kêu thêm đâu.

Cô nhìn tiếc cho ví tiền anh a~

Anh gắp cho cô ăn, cũng nhẹ nhàng nói:

"Ăn nhiều vào, quá ốm!".

Một câu ngắn gọn thêm ánh mắt cưng chiều ai cũng ganh tị nha.

Cô chỉ cười rồi cúi đầu ăn, ngại chết cô a~

Bọn họ cười cười nhìn nhau...

"Triệu Hinh, chú ăn đi, ốm quá rồi!". Từ Hiên làm y chang anh nói

"Cám ơn anh nha, ngại quá à". Còn Triệu Hinh dịu đà bắt chước mấy cô gái từng dùng qua nói.

Thanh Bảo ở chung với mấy người này cười càng nhiều.

Anh ngay lập tức muốn gϊếŧ người! Cô ngượng ngùng đỏ mặt rất đáng yêu ><

Bây giờ anh chỉ muốn đem cô gái trước ôm vào lòng, tha hồ cưng chiều nha.

"Các chú ăn xong đến Thành phố B giải quyết vụ hợp tác với công ty kia đi!". Anh lạnh lùng nhìn bọn họ

Chỉ trêu anh một tí, anh liền bắt bọn họ đi qua thành phố khác.

Cũng thật tàn nhẫn a~

Họ chỉ biết khóc ròng trong lòng thoi. Nhất định lần sau không chọc vào anh nữa, lời anh nói ra không thể xin!

Về công ty không lâu điện thoại cô rung lên

"Alo, em nghe". Là số của Hàn Thanh Phong

"Em có rảnh không? Chiều mai anh hẹn em ở nhà hàng Wetky được không?". Giọng anh ta nhẹ nhàng vang lên.

Quả nhiên là tác phong của anh ta, vừa nói liền vào chủ đề chính

"Được ạ". Cô lướt mắt nhìn anh rồi nói vào điện thoại.

Cô nghĩ anh sẽ ko quá hẹp hòi như vậy.

"Vậy bye em, mai gặp"

"Bye anh". Cúp máy.

...

"Ai gọi em thế, bà xã". Anh nhấn mạnh 2 chữ cuối

"Em hẹn với bạn chiều mai nên không ăn cơm được với anh nha. Anh cũng không giận em đi?"

"Giận!". Nếu để bà - mẹ anh nhìn thấy vẻ mặt này có thể khiến bà cười một ngày không dứt.

Gương mặt đẹp trai giận dỗi nha!

"Anh đừng vậy mà!". Cô đi lại năn nỉ anh

"Anh sẽ cho em đi với điều kiện". Anh cười gian xảo

"Điều kiện gì?". Cô vui vẻ nói

"Từ nay gọi anh là lão công, hôn môi anh một cái. Anh liền cho em đi!"

"Được!". Cô bước lại bàn, anh kéo tay khiến cô ngã nằm trên người anh

"Bây giờ thực hiện!".

Anh liền hôn sâu cô, hôn đến không khí cũng không còn trong người cô mới thoải mãn buông ra

Cô rất muốn mắng anh, nhưng mắng rồi anh sẽ không để cô đi, không phải như vậy anh lời rồi?

Cô sẽ không để như vậy!

"Gọi anh!".

"Lão công!". Gọi xong xấu hổ cô chạy lại bàn vùi đầu vào công việc, anh thì cười rất vui vẻ

Chiều ngày hôm sau...

"Em đi đây!". Cô mặc một chiếc quần jean áo sơ mi đơn giản bước ra cổng

Anh kéo cô lại:

"Em chưa hôn lão công của em!"

"Anh!"

"Làm sao?". Anh vô sỉ nói

"Hôm qua không phải đã hôn rồi sao?"

"Hôm qua và hôm nay không liên quan!".

"Anh làm sao vô sỉ vậy ?!". Cô tức giận mắng

"Em không muốn đi cũng không sao"

Cô nhón nhẹ chân hôn lên môi anh, anh giữ đầu cô lại hôn đến bản thân có vấn đề liền thả cô đi...

Vì hôm nay anh cũng có công việc, nếu không liền không cho cô rời khỏi anh một bước!

------------------[]------------------

"Lão đại cũng thật ác!". Triệu Hinh lên tiếng.

Mũi anh liên tục hắt xì vài cái, linh cảm như có ai đó đang mắng anh!

Bọn họ đã giải quyết xong bây giờ thì đang ở chỗ thường đến.

"Không phải đều do hai chú làm ra sao?!". Thanh Bảo lườm bọn họ.

Nếu hai người họ không chọc anh kết cục cũng không thảm nữa đêm hôm qua liền gọi bọn họ đi ngay, khiến họ không thể ngủ a~

"Hai người đã làm gì thế!".

Chu Thiên An tò mò hỏi, anh trách mình tại sao lúc đó không ở ngay đó xem trò hay!

"Chỉ bắt chước sự quan tâm của lão đại dành cho phu nhân lão đại thôi". Từ Hinh bình thản nói

Triệu Hinh tiếp tục nói

"Như vậy lão đại liền đem chúng tôi qua thành phố khác!"

Thiên An phì cười, anh bây giờ thì cảm tạ trời không cho anh ở đấy. Nếu không bây giờ anh cũng bị vạ lây như bọn họ rồi. Anh ta thở phào một cái.

Bọn họ tiếp tục uống rượu chìm vào khoái lạc của bản thân (không có nữ nhân) tiếp tục nói tiếp chuyện khác.

-----------------[]----------------

Tại nhà hàng...

"Để anh đưa em về!". Thanh Phong nói

"Thôi không cần đâu anh, em tự bắt xe về". Cô cười từ chối

"Vậy để anh đưa em ra cửa". Trong mắt anh thoáng lên vẻ buồn, cô bắt gặp được

Cô gật đầu chấp thuận.

Đang đi trên cầu thang, anh gặp hai người họ. Là cô và tên đàn ông tối hôm trước.

Thì ra người cô hẹn ăn cùng là anh ta! Biết trước anh liền không cho cô đi. Với trực giác của đàn ông, anh nhìn ra Thanh Phong yêu cô nha. Lại còn rất nhiều nữa!

Anh liền bước lại...

Thanh Phong đột nhiên ôm cô vào lòng nói: "Cho anh ôm em một chút, một chút thôi".

Cô định đẩy ra nhưng không biết tại sao lại để im như vậy.

Anh càng tức giận hơn đi nhanh lại kéo cô ra khỏi anh ta rồi cho Thanh Phong một cú đấm lên mặt.

"Cám ơn bữa cơm hôm nay đã mời vợ tôi!"

Sau câu nói đó anh nắm chặt tay cô kéo đi về.

Tức chết anh rồi!

Thanh Phong phản ứng lại thì hai người kia đã đi rất xa rồi. Anh ta cười đau đớn, anh ta vẫn luôn ở đằng sau cô...

#Còn