Lúc tôi vừa đến bộ phận phạm tội vẫn luôn không hiểu vì sao Tần Thọ cứ luôn chèn ép nhằm vào tôi.
Sau đó nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm thì mới biết được, Tần Thọ chính là một điển hình của loại người tiểu nhân.
Đối với người có quyền thế thì ông ta có thể la liếʍ các kiểu, hận không thể dâng cả vợ của mình cho người ta.
Mà đối với những kẻ thất thế thì ông ta có thể dùng các biện pháp khác nhau mà gây phiền toái cho người đó.
Loại tính tình này của Tần Thọ là tốt hay xấu tạm thời tôi không bàn đến.
Nhưng tôi phát hiện, thì ra trong mắt mọi người tôi chính là một kẻ vô dụng trong cái ngành này, chính là một đối tượng có thể tùy ý khi dễ, đây cũng là điều khiến tôi đau lòng lại bất đắc dĩ.
…
Cả buổi chiều, tôi đều ở trong văn phòng vẫn luôn lặp đi lặp lại việc viết báo cáo những tin tức về các vụ án trước đó.
Tôi là một nhà báo, phá án mở rộng chính nghĩa không phải mục đích của tôi, tìm được tin tức mới chính là mục tiêu của tôi.
Tuy rằng tôi rất đồng tình với Mộng Kỳ nhưng vẫn phải viết tin tức.
Tôi nhớ rõ trước kia có một giáo sư đại học đã từng thảo luận với chúng tôi về vấn đề phóng viên tốt và phóng viên xấu, khiến tôi ấn tượng sâu sắc.
Ông ta nói một phóng viên tốt khi nhìn thấy một ông cụ bị đυ.ng ngã thì trước hết phải viết xong bài đưa tin rồi hãy cứu ông ấy, sau đó sẽ khiến càng nhiều người ý thức được phải cẩn thận khi qua đường.
Mà một phóng viên xấu khi nhìn thấy ông cụ bị đυ.ng ngã thì sau khi viết xong và đưa tin sẽ bỏ đi.
Tôi vừa vặn không thuộc về cả hai loại phóng viên này, mà thuộc về loại phóng viên thất vại, đến cả việc đưa tin tốt cũng không làm được, cho nên lúc này đây tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
…
Tới sáu giờ chiều, tôi đúng giờ đến nhà của Diêu Hòa.
Tại căn phòng ngủ ở lầu hai, tôi gặp được Mộng Kỳ.
Mộng Kỳ để tóc dài, tóc mái cũng rất dài, đôi mắt cô bé có chút trốn tránh dưới cái nhìn chăm chú của tôi, thoạt nhìn có vẻ là một cô gái hướng nội an tĩnh.
Diêu Hòa trước khi rời khỏi phòng nói với Mộng Kỳ: “Con phải phối hợp với chú Lỗ Tu, chú ấy sẽ giúp con.”
Mộng Kỳ lại không đáp lại.
Chờ mẹ cô đã rời đi thì cô bé mới nói với tôi: “Cháu không biết gì hết, chú đừng hỏi cháu.”
Tôi muốn nở nụ cười để làm dịu bầu không khí nhưng lại nhận ra mình không cười nổi nên chỉ đành nói: “Chú biết tên đó đang uy hϊếp cháu, cháu nói ra đi, chúng ta sẽ giúp cháu.”
Mộng Kỳ suy sụp nói: “Vô dụng thôi, tên đó chính là ma quỷ. Nếu cháu bán đứng tên đó, cháu sẽ bị hủy diệt. Chú chỉ là phóng viên thôi, lại không phải là người chấp pháp. Nhưng ngay cả người chấp pháp cũng không giúp được cháu…”
Tôi cảm thấy Mộng Kỳ hoàn toàn không muốn phối hợp với mình nên kích động cô bé: “Chẳng lẽ cháu muốn bị tên đó khống chế cả đời sao? Hắn không phải thần, chỉ cần chúng ta phơi bày tội ác của hắn. Cho dù hắn là thị trưởng cũng phải nhận lỗi và từ chức, tòa soạn Triều Nhật của chúng tôi vẫn có khả năng làm được như thế!”
Lời tôi nói dường như đã khiến cô bé có chút thả lỏng.
Cô bé khóc nức nở nói: “Nhưng trong tay hắn có video xấu của cháu.”
“Video gì?”
“Hành hạ động vật đến chết, cởϊ qυầи áo, nói tuyên ngôn nô ɭệ, còn có…”
Mộng Kỳ không nói tiếp nhưng tôi biết chắc chắn đó là một việc vô cùng đáng sợ.
Đây chính là một sự kiện bóc lột tìиɧ ɖu͙© một cách trần trụi, xem một cô gái như nô ɭệ và món hàng, điều này đã được xem là phạm tội rồi.
“Cháu biết hắn là ai sao?” Tôi hỏi.
“Không biết, những trao đổi của giữa cháu và hắn đều được thực hiện trên một trang web tên là Telegram, trên đó còn có rất nhiều người cũng bị uy hϊếp…”
Tôi nhận ra, đây không phải một vụ án độc lập bình thường.
“Hắn nói nếu cháu dám phản kháng sẽ gửi vài món đồ đến nhà cháu, khiến cả đời này cháu chỉ có thể sống trong sợ hãi…”
“Còn nói nếu cháu không nghe lời hắn, cuộc đời của cháu cũng sẽ chấm dứt…”
Tâm trạng của tôi có chút nặng nề hỏi: “Vì sao bọn họ có thông tin của cháu, cháu cẩn thận nghĩ lại xem, khi đó cháu có tiếp xúc với người nào khả nghi không?”
Mộng Kỳ suy tư hồi lâu rồi chợt nói: “Có… Học trưởng Khương Huân, có một ngày anh ấy bảo cháu điền thông tin vào một trang web, sau đó trang web kia bảo cháu phải điền thông tin mạng xã hội và mật mã vào…”
“Không qua mấy ngày thì cháu bị người kia uy hϊếp, cho nên… Đều do học trưởng Khương Huân làm sao?”
Tôi cảm thấy không biết nên nói gì.
Cảm thấy nữ sinh cấp ba bây giờ ý thức đề phòng thật sự quá kém.
Đến bây giờ mới nhớ tới tin tức quan trọng như vậy, cũng khó trách có thể dễ dàng bị những người đó điều khiển.
Tôi gật đầu nói: “Vị Khương Huân này chính là người đáng nghi nhất, cháu hãy nói tất cả những thông tin về cậu ta cho chú!”
…
Sau khi rời đi, suốt đêm đó tôi đều thức để viết báo cáo tin tức này, thậm chí vì có được những tư liệu chân thực nhất, còn lén lút đăng ký một cái tài khoản Telegram.
Đáng tiếc bởi vì quyền hạn của tôi không đủ nên chỉ có thể đợi trong phòng số một.
Muốn trở thành hội viên cũng rất dễ dàng chỉ cần chứng minh tôi cũng biếи ŧɦái như họ là được.
Ví dụ như làm những video đồi trụy tự biên tự diễn hoặc đi đại tiện hoặc tiểu tiện ở đâu đó cũng được.
Đương nhiên tôi không thể làm mấy chuyện như thế này được.
Nhưng mà cho dù chỉ mới là phòng số một cũng đã thấy đủ ghê người.
Tôi không thể tượng tượng nổi trong căn phòng càng cao cấp hơn sẽ còn là loại cảnh tượng gì nữa.
Nhân tính đen tối!
Tôi gửi báo cáo tin tức của mình đến ban biên tập bên kia.
Ban biên tập là một bộ phận khá độc lập, bọn họ sẽ đánh giá giá trị tin tức của người gửi đến, sau đó sẽ trao cho người đó dự toán và quyền hạn tương ứng.
Tôi chờ đến gần mười hai giờ thì nhận được tin tức của ban biên tập, phía trên chỉ có mấy chữ ‘Phối Hợp Cấp Một Bộ Phận!”
Tôi hưng phấn đến mức muốn run rẩy.
Phối Hợp Cấp Một Bộ Phận tương đương với việc trong cuộc điều tra tin tức lần này tôi sẽ có được quyền điều phối tối cao.
Cho dù là Tần Thọ cũng không thể cản trở bất cứ hành động nào của tôi.
…
Ngày hôm sau, chờ đến lúc tôi đến bộ phận thì phát hiện rất nhiều đồng nghiệp ngày thường không có qua lại gì lại đang nhiệt tình với tôi hơn rất nhiều.
“Mong lần này anh cũng nỗ lực vì chính nghĩa!”
“Tôi đã sớm nói rồi, anh trời sinh đã là người tài năng, thành công chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”
Đối mặt với sự nhiệt tình của các đồng nghiệp, tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Đây chính là buổi sáng đầu tiên từ ngày tôi làm việc ở Triều Nhật mới được nhiều người chào hỏi như vậy, chỉ một đoạn đường ngắn ngủn nhưng tôi lại đi hơn mười phút.
Bài báo ‘Sự Kiện Bóc Lột Tìиɧ ɖu͙© Trên Internet’ của tôi, sáng nay đã đăng trên trang đầu của báo chí Triều Nhật.
Bây giờ toàn bộ người dân ở Liên Bang đều kinh hãi, dồn dập tức giận mắng chửi những người có liên quan đến vụ án táng tận thiên lương này.
Chờ bọn họ mắng xong nửa ngày rồi mới phát hiện ra bây giờ còn chưa biết chủ mưu là ai?
Mà người đầu tiên vạch trần chuyện này lại là bên truyền thông, Sở Cảnh Sát Đô Thị nuôi hơn bốn mươi ngàn người chấp pháp rốt cuộc đang làm gì?
Vô số quần chúng phẫn nộ đã gọi điện thoại mắng Sở Cảnh Sát Đô Thị, mắng bọn họ lãng phí tiền nộp thuế của người dân, mắng bọn họ cả đám chỉ là lũ sâu mọt chỉ biết ăn mà không biết làm, chỉ là một đám biết dán hóa đơn nộp phạt.
Theo sự kiện ngày càng lên men thì càng nhiều người đưa ra yêu sách điều tra việc này, cũng cho thấy được rằng họ không chỉ muốn mỗi việc bắt được kẻ chủ mưu mà còn muốn công bố danh sách mấy chục ngàn hội viên kia.
Đối mặt với sự phỉ nhổ của người dân, ban lãnh đạo cấp cao của Sở Cảnh Sát Đô Thị chỉ có thể vừa khom lưng vừa lau mặt, trong cuộc họp báo họ đã hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm túc điều tra việc này.
Mà tin tức Triều Nhật cũng thoáng cái đã tạo ra danh tiếng lớn, hôm nay chẳng những chiếm được tiêu thụ báo chí của nửa đất nước, còn trở thành anh hùng can đảm vạch trần tội ác.
Tuy rằng bốn tòa soạn lớn khác cũng giống như chó đói mà nhào đến cướp một chén canh.
Nhưng quần chúng chắc chắn sẽ chọn chúng tôi làm người đưa tin đứng đầu, đây chính là ‘Hiệu ứng Matthew’ trong giới truyền thông, kẻ mạnh sẽ càng mạnh hơn.