Chương 5: Lãnh Mục Hàn trở về rồi ư?



Khi Diệp Tâm về đến nhà đã gần 8h sáng, vừa bước vào cửa cô đã gặp ngay cha mình.

"Ba, sáng nay ba không phải đi làm sao?" Cô thắc mắc khi thấy giờ này mà ba mình vẫn còn ở nhà, bình thường ông chính là một người cuồng công việc quá mức a~

"Có chứ, sáng nay công ti sẽ diễn ra một sự kiện quan trọng, con có muốn đến không?" Diệp Khắc Sinh vừa nói với con gái mình vừa chỉnh lại chiếc cà vạt bị lệch, tư thế vô cùng nho nhã.

"Là sự kiện gì vậy ạ?" Cô tò mò hỏi.

"Lãnh Mục Hàn, thằng bé ấy trở về rồi. Hôm nay ta sẽ giao chức tổng giám đốc Lãnh Diệp cho nó." Ông cười mãn nguyện như cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện đời mình.

"Cái gì? Ý ba là con trai của Lãnh thúc, anh ta từ nước ngoài về rồi ư?" Cô ngạc nhiên, âm thanh có chút không được giống của con người, Diệp Khắc Sinh xoa xoa tai của mình. Ông a~ chính là sinh phải đứa con chẳng biết dịu dàng gì hết.

"Nó về chẳng phải rất tốt sao? Có người thay ta cai quản tập đoàn này, ta cuối cùng cũng được dưỡng già rồi."

Vấn đề mà Diệp Tâm quan tâm không phải là Lãnh Mục Hàn về làm gì, mà thứ cô quan tâm chính là anh và cô có hôn ước từ nhỏ, gia đình anh gặp phải sự cố nên năm 10 tuổi anh đã sang Mĩ ở với ông bà nội, đến nay cũng đã 15 năm.

Lãnh Diệp là công ti do cha của cô và cha anh lập nên, từ khi họ còn trẻ đã có quan hệ thân thiết. Năm Lãnh Mục Hàn 5 tuổi, cha mẹ cô sinh ra cô rồi phụ huynh hai bên gia đình cứ thế mà lập nên hôn sự cho hai đứa trẻ là cô và anh.

Nhưng khi anh vừa được 10 tuổi, ba mẹ anh mất do tai nạn giao thông, anh sang Mĩ sống với ông bà nội. Ba cô từ đó trở đi vẫn luôn nuôi một tâm nguyện sẽ giao lại công ti này cho anh tiếp quản, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực rồi.

"Con không muốn đi đâu."

"Vậy được, ta không ép con." Nói rồi Diệp Khắc Sinh đi ra cửa, đang chuẩn bị đến công ti thì bị cô gọi lại.

"Ba, con có chuyện muốn nói." Cô ngập ngừng.

"Có chuyện gì?"

"Con... Muốn đi du học."

Ba cô ngạc nhiên, đứng im nhìn cô chằm chằm. Một lúc sau, ông mới hỏi:

"Ngày trước ta muốn con đi, con không chịu, sao tự nhiên giờ lại đòi đi?"

"Con là muốn học sâu hơn về kinh doanh mà, ba cho con đi đi nha~" cô lay lay cánh tay ba mình, cách này vô cùng hiệu quả a~

"Được rồi, ta sẽ cho người thu xếp."

Khi bóng cha đã đi khuất, Diệp Tâm mới lặng lẽ ngồi xuống ghế. Bị bạn trai phản bội, nói cô không buồn là nói dối.

Cô và Mộ Tư Hàm tại nơi đây đã có quá nhiều kỉ niệm với nhau, nếu cô còn ở lại đây sợ rằng sẽ không quên được hắn ta.

Con người, dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng có một khoảng yếu đuối của riêng mình, Diệp Tâm cũng không phải ngoại lệ.

______