Mấy ngày sau tôi đã được biết tình trạng của mình, nằm trên giường bệnh mà tôi chỉ biết thẫn thờ nhìn xung quanh, mọi thứ diễn với tôi đều trở nên lưu mờ không nhìn thấy rõ. Chân tay không thể cử động được bất cứ thứ gì. Mặt mũi trầy xước xấu xí, đôi mắt trở nên vô cùng đáng thương. Phải nói tôi bây giờ như một người được gọi là phế thải của xã hội. Gia đình không thấy ai đến thăm, sức khỏe không ổn định, một kẻ nghèo nàn. Không đủ cái gọi là tình yêu thương của gia đình ở đây. Nhìn thấy tôi thật đáng thương. Ngẫm nghĩ về cuộc đời tại sao nó lại trớ trêu đến thế, từ hạnh phúc gia đình cho tới những thứ tôi làm, nó không giúp ít được gì cho tôi cả. Bù lại, nó làm tôi cảm thấy mệt mỏi và đau đớn đi rất nhiều.
Thử cử động cái cánh tay xem sao, cảm giác đau nhức ùa về làm cho tôi nhíu mày lắc đầu nhẹ như chịu thua nó. Cảm giác đau như bị mất đi một cánh tay vậy, không còn cách nào để có thể đưa cánh tay ấy lên. Nó đau như chết đi sống lại, đau như ai đó dùng dao chặt đi phần cánh tay mất.
Đang chịu đựng để có thể giơ cánh tay lên xem, cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra, tôi lúc này mới chú ý đến người bước vào. Tròn mắt nhìn người đang đi đến...
- Bố???
- Con sao rồi? Bố nghe bảo là con bị tai nạn!
Bố tôi lo lắng, vẫn còn có một người đi theo bố tôi. Tôi dùng đôi mắt khinh bỉ kia nhìn người ở phía sau bố, không ai khác là cái ả đàn bà kia. Ả đàn bà làm cho bố mẹ tôi phải ly hôn đang đứng ở đằng sau dùng cái bộ mặt chét cả đống phần lên đang nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt đắc ý vô cùng. Chắc ả nhìn thấy tôi thế này vui lắm. Chỉ tiếc là tôi không thể nào cử động để có thể một tay bóp cổ chết bà ta. Tôi căm hận bà ta, tôi hận cả ba mẹ mình.
Tôi cười khinh nhìn cố định một chỗ không nhìn ba. Ba tôi hỏi lại lần nữa.
- Con sao rồi?
- ...
- Ba hỏi sao con không trả lời??
Bà ta bắt chợt lên tiếng. Lời nói giọng điệu ẩn ý như đang rất vui mừng. Tôi nhếch môi cười với lời nói châm chọc.
- Ba thấy đó, con vẫn còn sống!!
- Thôi được rồi, dì con có mua một ít cháo cho con, con ăn cho khỏe!
Ba đưa bịch cháo lên bàn rồi nói. Tôi ngồi trên giường bệnh nhìn cử chỉ hành động của bà ta, khuôn mặt lo lắng kia kìa, nhìn giả tạo quá chừng. Muốn gì đây??. Muốn tôi chết đi à??. Lần trước cũng do bà ta mà tôi xém chết. Lần này lại muốn hạ độc tôi nữa sao?. Lần trước cảm ơn bà ta mà tôi phải tạm biệt chú chó nhỏ của mình. Do bà ta mà chú chó ấy của tôi chết, bà ta đã bỏ cái gì đó vào thức ăn của nó, đến lúc nó kêu thì tôi đã thấy nó sụi bột mép rồi, tôi tức mình khi không thể nói bà ta là hung thủ, không có bằng chứng để quay lại, tôi chỉ nhìn thấy bà ta bỏ thứ gì đó thôi. Nhưng rồi cũng sẽ có lúc bà ta phải buộc miệng nói ra hành động của bà ta mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại của ba tôi rung lên, ba tôi đi ra ngoài nghe điện thoại. Giờ, chỉ còn có tôi với cái bà phù thủy đó. Tôi không vui nhìn chỗ khác. Dì ta đứng đó rồi móc một đống tiền cho tôi, giọng điệu chanh chua vô cùng.
- Này là số tiền để mày có thể ăn chơi suốt năm, mày đâu cần làm những công việc bán thời gian dư thừa đó để kiếm sống???... Mày đừng làm những điều mà tao cảm thấy chướng mắt nữa, nếu thích thì nói một tiếng tao cho... Đừng có làm ba cái trò này!
Bà ta ném cọc tiền vào mặt tôi rồi cười bật lên. Tôi ngồi đó không quan tâm, những tờ tiền rơi xung quanh, bà ta đang khinh thường tôi. Tôi cười mỉm với bản thân.
- Cảm ơn dì, nhưng tôi không cần những tờ tiền mà dì chìa đôi tay ngọc ngà của dì ra xin ba tôi đâu. Làm tôi cảm thấy xấu hổ dùm lắm!
- Mày... Hơ, nếu không phải mày bị tai nạn tật nguyền như thế này thì tao cũng không có cho mày tiền đâu, thứ tàn phế như mày, sao không chết đi cho rồi??...Bản thân của mày được gì nào, con gái mẹ của mày ấy... Còn ghê tởm hơn tao nhiều!!
Bà ta đυ.ng phạm đến mẹ tôi. Tức giận, tôi ném bịch cháo vào người bà ta, bịch cháo nóng vỡ ra làm bà ta hét lên như người bị cắt cổ. Tôi mỉm cười nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng khinh bỉ ghê tởm bà ta.
- Im đi, bà là ai mà sỉ nhục mẹ tôi hả??... Bà không có tư cách đó, không biết bà bỏ bùa mê thuốc lú gì cho ba tôi mà lại mê mệt bà đến thế, bà không có tư cách để nói người khác như thế. Bà là thứ cặn bã và ghê tởm khiến tôi đây muốn một nhát gϊếŧ bà chết!
Cháo nóng rơi vào cái váy bà ta đang mặc ướt hết gần cả bộ.
- Mày... mày là đứa thần kinh, con điên! Mày được hưởng ứng cái thứ điên dại từ mẹ mày đó. Sớm muộn gì mày cũng vào tù hay có thể đặc biệt hơn là mày được hưởng thú vui " gái ngành " đó!
- Thú vui khi làm đĩ?? Chắc có lẽ bà cũng đã nếm trải rồi nên mới biết... NÓ VUI CỠ NÀO!!_Tôi mỉm cười khinh ngước lên nhìn bà.