Quyển 1 - Chương 21: Kết thúc
Lại thêm một tuần nữa trôi qua,chúng tôi ngày nào cũng nói chuyện Cuộc sống của tôi cũng dần trở nên không thể thiếu cậu ấy. Gần hai tháng nói chuyện với cậu qua những dòng trạng thái luôn nhắc đến nhau, những lúc cả hai tươi cười kể từ cuộc sống riêng, tình cảm tôi dành cho cậu ấy ngày càng lớn dần. Nhưng dù cho chúng tôi có cố gắng giữ liên lạc như thế nào, thì cũng sẽ có một ngày, tôi phải kết thúc mối tình ảo này - mối tình tuổi 16.
2 tuần sau, tôi thật sự mất liên lạc với cậu ấy. Tôi biết sẽ kết thúc, nhưng tận sâu trong tiềm thức, tôi chưa muốn nó nhanh chóng đến hồi kết như vậy. Tôi cứ ngỡ là do cậu ấy bận nên không online được.
Cậu ấy - người con trai đầu tiên mà tôi có tình cảm đặc biệt đã thực sự biến mất. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ. Ngày hôm trước chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ cơ mà, sao bây giờ lại thành ra như vậy? Có phải là cậu ta bị ốm không? Hay là vì có việc bận?
Bề ngoài, tôi vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong đầu lại chỉ mong cho sớm tan học. Tôi không biết, bản thân mình đã chờ đợi cậu bao lâu. Tâm trạng ngày càng trở nên tồi tệ, ban đầu thì dễ nhưng về sau, tôi chẳng thể tươi cười, hoàn thiện vai diễn này. Tôi dần trở nên cáu gắt, ít nói và hay suy nghĩ miên man.
Mẹ cũng không khó để nhận ra điểm lạ này:
"Vân, học căng thẳng lắm hả?".
"Đâu ạ, sao mẹ hỏi thế?".
"Ừ, thế mau ngủ sớm đi. Mai còn chuyển nhà nữa." Mẹ nói.
"Vâng!!!" Tôi cười trấn an mẹ, dọn dẹp sách vở rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ngày mai,ba mẹ con tôi sẽ chuyển sang một ngôi nhà mới. Chúng tôi sẽ ở đó chờ cho đến khi căn nhà mới được hoàn thiện.
------------------
Ở trường, tôi nổi khùng lên với đám bạn. Về nhà, tôi lại phải tránh ánh mắt tò mò của Tú Văn và Ôn Trân.
"Ê, sao thế?" Cái Trân huých vai tôi.
"Cãi nhau à gái, hay là anh Hạo Hạo gì đó có người mới?" Tú Văn xen vào.
"Tao không biết!" Tôi thành thật trả lời.
"Là sao? Không onl nữa à." Tú Văn nói.
"Ừ, cũng được một tuần rồi". Hai đưa nó nhìn tôi, rồi ngầm ra hiệu không nói gì nữa. Tôi cũng im lặng. Mọi thứ trở nên yên ắng lạ thường.
---------------
Con người ta, sẽ có những thói quen, cho dù có cố gắng thay đổi nó thì cũng chỉ là vô ích.
Giống như tôi, mặc dù đã cả tuần không nói chuyện với cậu ấy rồi nhưng tôi vẫn chẳng thể ngưng việc nhớ đến cậu lại. Như một thói quen, mỗi tối tôi lại ngồi trước bàn học, chẳng làm gì cả, cứ ngồi như vậy thôi, treo nick chờ đợi một người và rồi đến tận đêm muộn, tôi lại lặng lẽ off trong yên lặng đôi khi kèm theo cả tiếng nức nở trong cổ họng và cái mặn đắng của nước mắt.
Thi thoảng, tôi và bé sẽ nói chuyện với nhau, kể về những chuyện đã xảy ra. Bé và cậu ấy quan trong với tôi lắm. Chỉ có điều hơi khác một chút, bé là người bạn còn thân thiết hơn cả bạn ngoài đời của tôi. Còn cậu ấy, không đơn thuần là bạn, cậu ấy là mối tình đầu không đúng là mối tình ảo chứ? Mối tình mà ngay cả tôi cũng không biết rằng mình đã thích cậu từ bao giờ...đến khi...tôi nhận ra thì...đã quá muộn.
Chuyện cậu ấy off facebook cũng chỉ có bé, Tú Văn và Ôn Trân biết.
"Này Vân! Chuyện của Vân với tên Hạo kia sao rồi?" Vừa mới onl, tôi đã thấy tin nhắn của bé.
Tôi hơi bần thần, một lát sau mới nhắn:
"Cậu ta khóa luôn nick rồi. Vẫn chẳng biết gì cả."
"Nhớ cậu ta hả?". Bên kia nhắn.
"Nhớ chứ. Bé thử tưởng tượng xem. Một ngày, người bé quan tâm đột nhiên biến mất. Trong khi, bé và người đó hàng ngày nhắn tin, nói chuyện với nhau. Lúc bé đứt tay, thì cậu ta hỏi han, lo lắng còn dặn bé phải đi bôi thuốc. Khi bé buồn thì làm bao cát cho bé chuốc giận. Dặn dò bé không được khóc một mình. Ngày nào cũng đều đặn chúc ngủ ngon, lại sáng tốt lành. Sao có thể không nhớ được chứ?". Tôi nhắn cả một tràng dài, rồi nhấn nút gửi.
"Vân thích cậu ta hả?".
"Vân không biết. Chỉ là hàng ngày mong ngóng cậu ấy mở lại nick. Rồi khi biết cậu ấy chưa mở thì thấy nhớ, cứ nghĩ mấy chuyện mà lúc trước hay kể cho cậu ấy nghe, chẳng làm được gì?".
"Vậy là thích rồi đó. Bé hỏi nhớ giả sử chỉ là giả sử thôi. Sau này nếu hai người gặp lại, Vân có định nói cho cậu ta biết mình là ai không?".
"Không đâu!". Sau một hồi do dự, tôi quyết định cho dù cả hai có gặp, tôi sẽ tìm cách giấu cho bằng được cái bí mật này.
"Vân đó, yêu ai không yêu. Lại đi yêu cái ntườu còn chẳng biết mặt Vân, mỗi nhắn tin thôi mà cũng yêu được."
"Tuổi 16. Tuổi mà rất dễ rung động nha." Tôi cười. Rồi cũng off. Không có cậu ấy, facebook với tôi như chẳng có gì vui nữa rồi.
-------------------
Lại thêm một tháng nữa trôi qua. Kết thúc ba tháng nghỉ hè, không quá dài, không quá ngắn nhưng có quá nhiều chuyện đã xảy ra với tôi. Một tháng hai tuần đã kết thúc mối tình ảo của tôi. Một tháng hai tuần tiếp theo, tôi quay lại cuộc sống khi cậu ấy chưa từng xuất hiện. Chỉ là đem theo một chuỗi ký ức đẹp về cậu ấy bên mình.
Bộ truyện đầu tiên, lí do mà chúng tôi quen nhau cũng đã hoàn thiện nhưng mà lời hứa báo cho cậu ấy biết tin đầu tiên...chắc tôi không làm được rồi. Căn nhà cũng đã hoàn thiện, chúng tôi vừa mới chuyển về ngày hôm qua. Ngày mai, học kỳ mới sẽ bắt đầu. Cũng là cho tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi sẽ cười mỗi ngày, sống thật vui vẻ mặc dù sẽ rất khó...nhưng tôi tin thời gian sẽ giúp tôi quên được người con trai đó.
Chương đăng ngày 6 tháng 11 năm 2016
Kết thúc phần 1: Tôi thích cậu.
-----