Yêu Anh Trai Nuôi

6.4/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ta sẽ không bán con, nhưng với một điều kiện, con phải làm con nuôi ta Nói đến đấy người phụ nữ bật khóc. Rồi ông bảo làm cam kết, sẽ làm con nuôi ông cho đến lúc ông chết, ông sẽ chăm sóc em tốt nhất …
Xem Thêm

Em sinh ra và lớn lên ở một huyện nghèo ở Quảng Ninh. Nhà em rất nghèo. Bố rượu chè be bét, mẹ lại chỉ đẻ được con gái nên em bị bố mẹ đối xử khá tệ. Chỗ em ở còn lạc hậu lắm, người dân cũng trọng nam khinh nữ. Năm em mười ba tuổi, bố em say rượu, đánh chú cùng xóm bị thương nặng. Người ta bảo phải đền năm mươi triệu mới không khởi kiện, nhà nghèo, đến vài triệu còn chẳng có nói gì đến năm mươi triệu. Bố mẹ em xoay sở mãi chẳng được, mẹ em quyết định bỏ nhà đi, rồi sau đó em nghe nói mẹ đi xuất khẩu lao động, đến giờ em vẫn chưa được gặp lại mẹ. Còn bố bỏ đi, sau đó, chẳng biết kiếm đâu được đủ năm mươi triệu về trả.

Mọi chuyện tưởng như xong, nhưng mẹ bỏ đi, bố càng ngày càng nghiện rượu, rồi đánh đập em. Cơm ăn chẳng có, em phải đi làm đủ mọi việc. Ngày nào cũng phải ăn cơm chan nước mắt. Được hai tháng sau vụ đánh nhau của bố, có một hội dân anh chị đến nhà em, đập phá rồi đòi tiền. Nhưng nhà em, ngoài cái tivi cũ nát ra thì chẳng có đồ gì đáng giá. Đánh đập bố em chán chê, chắc thấy chẳng khả quan gì nên họ định đi về. Em thì cứ ngồi một góc khóc. Đầu tiên họ chẳng để ý đến em, nhưng sau đó thấy em khóc một góc thì có một người đàn ông cao to bảo bắt em về, mang đi bán có khi cũng được tiền. Em sợ quá chạy, nhưng một con bé mười ba tuổi làm sao chạy nổi. Rồi họ bế em, nhét em vào xe ô tô rồi chở em về...

Hơn một tiếng sau, họ chở em đến nơi. Em vốn dĩ ở làng quê nghèo nên chẳng biết đó là đâu, sau này mới biết đó là ở Hạ Long. Họ chở em đến một ngôi nhà biệt thự rất to, rộng như lâu đài, sau đó lôi đầu em bắt em ra ngoài. Em cứ vừa khóc vừa đi, vào đến nhà thì thấy có một đôi vợ chồng tầm bốn mươi lăm tuổi ngồi cùng một anh tầm hai hai, hai ba tuổi. Đôi vợ chồng kia rất sang trọng, kiểu đẹp ấy. Còn anh kia nhìn đẹp trai, dù ngồi nhưng thấy rất cao.

Họ thấy em khóc, lại rất bẩn thỉu mới bảo cô giúp việc cho em đi tắm, sau đó lấy cho em một bộ quần áo của con gái tầm mười tuổi. Mặc dù em mặc hơi chật nhưng vẫn mặc được. Mặc dù nhà em nghèo, nhưng da em rất trắng, mắt lại to, mười ba tuổi mà cao lắm. Họ nhìn thấy em, gọi em vào ngồi cùng nhưng em không dám vào, cứ đúng một góc. Người phụ nữ kia thấy em như vậy liền chạy lại dỗ dành rồi an ủi em. Bà bảo họ không làm hại em đâu. Sau đó em ngồi xuống, họ cho em rất nhiều đồ ăn. Em đói quá nên ăn rất nhiều. Người đàn ông trung niên chờ em ăn xong bảo em là có chuyện muốn nói với em. Em rất run, nhưng người phụ nữ ấy bảo với em:

- Con đừng sợ, ta sẽ không làm hại con đâu.

Người đàn ông kia tiếp lời. Ông bảo ông là người cho bố em vay tiền nhưng bố em không trả nổi, bây giờ em có tiền trả cho ông không? Em bật khóc rồi bảo:

- Mẹ cháu bỏ đi rồi. Bố cháu say xỉn cả ngày. Cháu đến ăn cơm còn không no, làm sao có tiền trả chú. Xin chú đừng bắt cháu bán đi, xin chú tha cho cháu.

- Ta sẽ không bán con, nhưng với một điều kiện, con phải làm con nuôi ta

Nói đến đấy người phụ nữ bật khóc. Rồi ông bảo làm cam kết, sẽ làm con nuôi ông cho đến lúc ông chết, ông sẽ chăm sóc em tốt nhất. Em bảo không cần cam kết, vì em giờ chẳng có gì, có người nhận nuôi là mang ơn cả đời. Sau đó họ đồng ý. Rồi họ dẫn em lên phòng, phòng màu hồng rất đẹp. Có vẻ như từng có người ở vì có nhiều đồ chơi. Em xin phép gọi người đàn ông đó là bố nuôi, và người phụ nữ là mẹ nuôi, còn anh trai nuôi em gọi là anh. Bố nuôi dặn người đi mua cho em ít quần áo và đồ dùng cá nhân.

Cuộc đời em thay đổi từ đó....

Những ngày đầu em ở chưa quen nên tối nào cũng khóc. Có lẽ anh biết em như vậy nên tối nào cũng sang phòng em chơi, rồi hỏi han. Sau đó anh kể, nhà anh có hai anh em, em gái mất cách đây hai năm, bị tai nạn giao thông. Em gái anh cũng trạc tuổi em, là cô bé rất đáng yêu. Từ lúc em anh mất, bố mẹ anh rất buồn, mẹ anh từng phát điên vì cái chết của em anh, đêm nào cũng khóc cũng nhớ nhung. Đáng lẽ bố mẹ anh có thể đánh chết bố em vì nợ không trả, nhưng mà thấy em đáng yêu như em gái anh nên nhận em làm con nuôi. Anh bảo, vì em đã làm con trong gia đình nên anh nói luôn, bố mẹ anh làm than thổ phỉ, rất có máu mặt ở đây. Nhưng cũng nhiều kẻ thù, ngoài ra nhà anh còn cho vay nặng lãi. Bố mẹ anh đối xử với em rất tốt. Mẹ anh thương em, coi em như con ruột.

Nhưng em quen với cuộc sống khốn khó. Sống ở gia đình giàu có, có người hầu hạ em không quen. Nhà em có mootj người giúp việc nhà, lau dọn nhà và nấu ăn. Em xin bố nuôi cho cô ấy nghỉ việc, để em làm vì việc nhà lau dọn nhà và nấu cơm em cos thể làm được rất nhanh. Vì nhà em chỉ ăn cơm tối, ban đầu, bố nuôi không đồng ý, nhưng em xin mãi, ông cũng cho. Ông xin cho em học ở trường cấp hai Trần Quốc Toản ở Hạ Long. Em đi học sáng, trưa về ăn một mình sau đó lau dọn nhà, rồi tối nấu cơm cho cả nhà.

Nhà cửa cơm nước em quen rồi, nên mấy việc nhà em làm nhanh và gọn gàng, Chỉ có thứ bảy, bố nuôi thuê người làm thêm giờ để tổng vệ sinh nhà và cắt cỏ một lần. Bố mẹ nuôi thấy em ngoan ngoãn, chăm chỉ lại càng yêu thương em hơn. Anh cũng vậy, rất chiều em. Anh hơn em mười tuổi, vừa đi du học về. Anh không theo bố mẹ làm than mà làm cho một công ty. Vì học giỏi lại đi du học nên ra trường về nước, anh đã được nhận vào lương rât cao.

Anh đi làm cả ngày, tối mới về, nhưng tối nào anh cũng vào phòng nói chuyện với em. Anh coi em như cô em gái bé bỏng. Kể cho em rất nhiều câu chuyện. Em với mọi người cứ sống hạnh phúc như vậy, đến năm mười lăm tuổi, lần đầu em đến ngày, nhà chẳng có ai ở nhà, chỉ có anh, vì chủ nhật anh được nghỉ. Mười lăm tuổi, mà em ngây thơ lắm. Thấy ra máu, em khóc, xong bảo với anh em sắp chết rồi. Mặt anh lo lắng hỏi sao em chết. Em bảo bị chảy máu ở chỗ đấy thì anh đỏ mặt, gọi cho một chị bạn bảo mua cho em gói băng vệ sinh. Rồi chị ấy đến, giải thích cho em vài thứ. Em cũng hiểu ra, nghĩ lại vẫn xấu hổ. Sau lần đấy, em thấy anh hay ngại ngùng với em hơn

Em thì vô tư lắm, vẫn vậy. Tối anh vẫn sang phòng em nói chuyện, nhưng anh nói ít hơn bình thường. Thỉnh thoảng em đi ngủ, anh vẫn hôn trán em nhưng sau lần đó thì không. Nhiều lúc em thấy anh hay nhìn em chằm chằm, em nhìn thấy lại quay mặt đi. Nhưng anh vẫn đối xử rấ tốt với em. Hầu như anh tuần nào cũng mua quà cho em nhưng không phải đồ chơi như trước mà là quần áo, thình thoảng là son dưỡng các kiểu. Bố mẹ nuôi ngày càng bận, chỉ có anh chăm sóc em. Lúc em học lớp mười, thi đỗ trường chuyên ban Hạ Long. Lúc đó anh mua tặng em một cái dây chuyền vàng, có khắc tên em.

Lần đầu tiên em rung động là khi em học lớp mười. Đó là một cậu bạn cùng lớp. Tình yêu học trò mà, trong sáng lắm, hằng ngày cũng chỉ viết thư tay truyền trong lớp. Lúc đó cậu ấy có điện thoại 1280, còn em dùng máy Samsung Dous. Hằng ngày viết thư trên lớp, xong em về lại nhắn tin qua điện thoai. Anh thì vẫn vậy, hằng ngày vẫn quan tâm em, tối vẫn giữ thói quen đến phòng em trò chuyện. Nhưng từ khi em biết thích, em không muốn anh đến phòng vì em muốn có thời gian nhắn tin với cậu ấy. Hầu như tối nào anh đến, em cũng đuổi anh đi, nhưng anh mặt dày nhất quyết không đi

Rồi anh cũng phát hiện ra em với bạn kia thích nhau, bố mẹ nuôi biết nhưng không hề cấm đoán, họ bảo chỉ cần em ngoan và không đi quá giới hạn là được.

Còn anh thấy em yêu đã quát ầm nhà và cấm em không được yêu. Em bảo anh, yêu là quyền của anh, anh có quyền gì mà cấm, bố mẹ nuôi cũng chẳng hề phản đối, đó là rung động sao anh cấm em. Anh bảo em trẻ con biết gì yêu đương, sau đó còn thu điện thoại của em. Em tức lắm, giận anh rồi vẫn lén lút yêu cậu kia. Anh thì ngày nào cũng đến phòng em, rồi bảo đến để xem em có yêu nữa không. Thật nực cười!!! Mười sáu tuổi, yêu không bị bố mẹ cấm mà bị anh cấm. Nghe có tức không chứ! Anh vẫn rất tốt với em, vẫn mua quà cho em hằng tuần, nhưng vẫn nghiêm khắc chuyện yêu đương của em. Em thì ghét anh dã man, chỉ cảm thấy anh độc ác.

Thêm Bình Luận