Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

“Chúng tôi sẽ xem xét tình huống, nếu đến lúc đó tình hình của cô ấy trở nên nguy cấp, e rằng chỉ có thể làm như vậy.” Giữ chặt Quý Thạch Khiêm: “Cậu ở đây chờ đi, đừng vào gây trở ngại cho bác sĩ!”

Đúng lúc này, Uông Xảo Ninh nằm trên giường bệnh, kêu ra tiếng, nói với ý tá đang đứng giúp đỡ kế bên giường bệnh: “Chờ một chút... Để cho tôi nói với chồng mình mấy câu...”

Y tá dừng bước, Quý Thạch Khiêm tiến lên phía trước, quỳ gối xuống bên cạnh giường bệnh, anh đã không còn kìm được nước mắt trên hốc mắt, nắm lấy tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Xảo Ninh, cố lên, anh chờ em...”

Cố nén nước mắt nhìn anh, cố gắng chịu đựng sự thống khổ, đợi lát nữa đi vào, cô cũng không biết bản thân mình còn có thể đi ra được nữa hay không... “Thạch Khiêm, em đem đứa bé... giao lại cho anh... Em tin rằng... anh sẽ là một người cha tốt...”

“Không cần nói như vậy, em phải cố lên, anh chờ em trở ra.” Xoa xoa đầu cô: “Xảo Ninh, anh biết em rất kiên cường, rất dũng cảm, thật ra cho tới bây giờ, anh mới là người cần phải dựa vào em, xin em, đừng rời bỏ anh, nhất định phải...cố gắng sống sót...” Nước mắt không ngừng rơi xuống, anh không còn lời nào để nói nữa rồi.

Phải sống, không thể để cho anh phải có bất kỳ tiếc nuối nào...Xảo Ninh cười cười: “Thạch Khiêm, em yêu anh...”

“Anh cũng yêu em... Rất yêu em...”

Y tá vội vàng thúc giục: “Không thể chậm trễ hơn nữa, phải mau vào thôi!”

Đẩy nhẹ Quý Thạch Khiêm, một đám y tá đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu. Quý Thạch Khiêm quỳ trên mặt đất, ra sức lau đi nước mắt của mình.

Anh tự nhắc bản thân rằng, đến giờ phút này, anh tuyệt đối không được khóc, nhưng trái tim hèn nhát vẫn không kìm được mà rơi nước mắt, anh ôm đầu, không biết phải nên cầu nguyện ai bây giờ?

Ông trời ơi! Hãy buông tha cho cô ấy! Cô ấy chỉ là... một cô gái ngốc nghếch mà thôi...

***

Không biết đã qua bao lâu, không biết đoạn đường đã đi được bao xa rồi, giống như đã rất lâu, cũng giống như rất xa, tóm lại, ngoảnh lại cũng nhìn thấy rõ.

Quý Thạch Khiêm ngồi ở ghế tựa bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có vợ chồng Lý Bình và anh, anh thực sự đã thu lại nước mắt, trầm mặc chờ đợi, ngẫu nhiên nhìn cánh cửa phòng giải phẫu, nhưng lại không có nhiều đáp ứng.

Trong đầu hồi tưởng lại từng khoảng thời gian qua, một đoạn trí nhớ sôi nổi xuất hiện, có khi là cô, cũng có khi là bản thân anh.

Có thể tìm được một người làm bạn với bản thân mình nhiều năm như vậy, thật sự là một chuyện rất khó, trong sum vầy có khoảng cách, trong nụ cười vui vẻ cũng chất chứa đau thương, nhưng mà cuối cùng vẫn còn có thể ở bên cạnh nhau, thật sự rất cảm tạ ông trời.

Nhất là anh!

Xảo Ninh là người phụ nữ thiện lương, cho dù có hơi ngốc một chút, nhưng lại thủy chung không mất đi bản tính dịu dàng đơn thuần này của cô. Xảo Ninh rất tốt, tốt đến mức khiến cho mỗi lần anh suy nghĩ đến cô, lại cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn.

Người phụ nữ ngốc, người phụ nữ đần độn, lại đáng giá để cho anh lấy cả đời mình đánh đổi cũng không hối hận... Trải qua không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ, trái tim của anh rốt cục cũng thoáng yên ổn một chút, nhưng đây chỉ là ảo giác, gió thổi cỏ lay gì đó cũng đều có thể khiến cho anh lại suy sụp lần nữa.

Lúc này, cửa phòng giải phẫu đã mở ra, một bác sĩ đi ra ngoài, cảnh tượng vội vàng, Quý Thạch Khiêm rất nhanh đứng lên, tiến ra tiếp đón!

"Đã sinh đứa bé, là con trai, vô cùng khỏe mạnh, chúc mừng anh."

Vẻ mặt của Quý Thạch Khiêm vẫn cứng ngắc như trước, không thả lỏng một chút nào, không phải là nghe tin đứa bé đã được sinh ra khiến cho anh mất hứng, mà là bởi vì tiếp theo Xảo Ninh còn phải gặp một thử thách rất lớn, chưa vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, anh thật sự không cao hứng nổi.

"Xảo Ninh đâu? Tình huống của cô ấy như thế nào rồi?"

Bác sĩ nghẹn ngào, như kiểu có miệng mà khó trả lời, điều này làm cho Quý Thạch Khiêm thật sự lo lắng, thanh âm nói chuyện liên tiếp liền trở nên lớn hơn một chút.

"Rốt cuộc là như thế nào? Chết tiệt, hãy mau nói với tôi!"

Lý Bình đẩy xe lăn tiến lên, muốn trấn an anh, "Thạch Khiêm! Bình tĩnh một chút."

Chị Lý cũng xin nể mặt, "Đúng vậy! Bình tĩnh một chút."

Quý Thạch Khiêm không cách nào bình tĩnh được, anh lấy giọng nói run run nói với bác sĩ: "Nói với tôi, Xảo Ninh như thế nào? Làm ơn, nói với tôi..."

"Đứa bé sinh ra rất thuận lợi, không phải mổ, nhưng mà sau khi sinh đứa bé xong, cô ấy lại xuất huyết rất nhiều, hiện tại chúng tôi đang giúp cô ấy truyền máu..."

Toàn thân cứng đờ, Quý Thạch Khiêm động cũng không dám động, miệng thì thào lẩm bẩm, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Ông trời ơi...

Xảo Ninh, em phải chịu đựng một chút... "Chúng tôi sợ là bởi vì thai nhi chèn phá khối u, cho nên mới xuất huyết nhiều vậy, có khả năng lập tức sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ khối u đi."

Quý Thạch Khiêm thật sự gấp gáp: "Vậy anh còn ra đây làm gì? Mau vào nhanh đi!"

Bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi, từ trong túi áo lấy ra một vật gì đó, "Trước khi bệnh nhân được gây mê, cô ấy muốn tôi đem thứ này giao lại cho anh, cho nên tôi mới ra đây."

Giao lại vật đó cho Quý Thạch Khiêm, bác sĩ lại đi vào, rất nhiều người ra ra vào vào phòng giải phẫu, cho thấy tình huống thật sự rất nguy kịch!

Đó là một bức thư, Quý Thạch Khiêm nắm chặt bức thư, ngoài ý muốn phát hiện bức thư thật nặng nề, phía trên bức thư còn dính vết máu.

Trên bức thư viết ba chữ rất lớn... “Gửi Thạch Khiêm" Đột nhiên, anh phát hiện bản thân mình thật sự không dám xem, thậm chí ngay cả đến dũng khí mở ra cũng không có.

"Xem một chút đi!" Lý Bình giao phó, "Xem ra trước đó Xảo Ninh viết xong rồi."

Quý Thạch Khiêm ngã ngồi ở trên ghế, mở bức thư, lấy ra một tờ giấy mỏng manh bên trong, chỉ có một tờ giấy, mở ra, phía trên có chữ viết thanh tú của Xảo Ninh.

Nhìn đến hàng chữ, phảng phất liền nhìn đến người –

Thạch Khiêm,

Khi anh nhìn thấy bức thư này, em hẳn là đã đi vào phòng phẫu thuật, chấp nhận bác sĩ mổ cho em, mà con chắc hẳn là cũng đã sinh ra rồi.

Em rất muốn nhìn con, nói cho con biết mẹ nó thương nó biết bao nhiêu, nhưng mà em cũng sợ em không xem được, càng sợ có thật nhiều lời không kịp nói với anh. Cho nên em sẽ nhờ bác sĩ, sau khi em bắt đầu mổ, đem bức thư này đưa cho anh.

Anh nhất định sẽ mắng em, muốn em không thể tàn nhẫn như vậy, để cho anh đang ở thời khắc như vậy mà xem bức thư này, nhưng mà chúng ta đều không có năng lực quyết định giây phút tiếp theo còn có thể ở cùng nhau hay không.

Đứa bé, em giữ lại cho anh, anh nhớ yêu thương con, chăm sóc con, em tin tưởng anh sẽ là một người cha tốt, anh sẽ yêu thương con, sau đó nói với con rằng, mẹ nó thương nó biết bao nhiêu.

Thật xin lỗi! Nếu em đã từng khiến cho anh thương tâm, đây cũng không phải là điều em mong muốn. Bao gồm hiện tại, em không có cách nào khống chế được cơ thể của bản thân mình, chỉ có thể chấp nhận an bài của vận mệnh.

Thạch Khiêm, anh biết không? Em thật sự nhớ lúc bé, nhớ hai gian phòng nhỏ, đó là nơi bắt đầu duyên phận của chúng ta, là kỷ nhiệm đẹp nhất của em từ lúc chào đời đến nay. Em cũng không dám yêu cầu hạnh phúc xa vời, nhưng mà anh lại cho em hạnh phúc, để cho em biết có cảm giác được yêu thật tốt, giống như là có được toàn bộ thế giới.

Hiện tại, em hi vọng anh cũng có thể dùng tâm tình như thế để trân trọng con của chúng ta, để cho con ở trong hoàn cảnh được yêu thương mà lớn lên, để cho con trưởng thành vui vẻ.

Nếu có thể, em nhất định sẽ ở lại giúp anh, để cho con được có cha, cũng vừa có mẹ. Nhưng mà nếu không được, em cũng sẽ chúc phúc cho anh, cho con.

Em chỉ cầu mong anh và con hạnh phúc vui vẻ, những thứ khác em không cầu gì hơn nữa, chỉ cần có thể cho hai người hạnh phúc, em cũng không hối tiếc rồi.

Thêm Bình Luận