Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Thực ra mà nói, bụng của cô đã lớn đến mức không tiện đi lại, huống chi mỗi bước của Uông Xảo Ninh phải bước đi cà nhắc cà nhắc, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười mãn nguyện ở trên khuôn mặt.

Mặc dù trên trán dường như đã đầm đìa mồ hôi, mặc dù đoạn đường này rất ngắn, nhưng bọn họ cảm thấy dường như đã đi cùng nhau rất lâu, mười phút, mười tháng, mười năm, hoặc có lẽ là cả đời... Đi đến phía trước bục tòa công chứng, đứng ở nơi này, bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng, đã quên mất đoạn đường phải đi rất xa, quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy con đường ban đầu lúc mới tới nữa.

Từ nông thôn, đến Đài Bắc, từ không quen biết, đến quen biết, từ thích nhau, đến yêu nhau, thậm chí từ ở bên cạnh nhau, đến chia lìa, rồi lại ở bên cạnh nhau một lần nữa... Những chuyện cũ mà bọn họ đã từng cùng nhau trải qua, nhiều không đếm xuể.

Bụng lại một hồi nhói đau, mi tâm của Uông Xảo Ninh càng nhíu chặt, bây giờ khoảng cách giữa những cơn đau hình như đã càng rút ngắn rồi... Cô chịu đựng, đã đi đến nơi này, nếu không thể hoàn thành, bọn họ sẽ vô cùng thất vọng.

Công chứng viên đang đứng ở trên bục, trông thấy hôm nay có một đôi vợ chồng mới cưới thật đặc biệt, nghe nói bọn họ công chứng xong thì sẽ phải vào bệnh viện để sinh con, tiện thể còn chữa bệnh nữa.

Lần này đến bệnh viện, không ai biết còn có thể trở về hay không, cho nên bọn họ quyết định kết hôn, Quý Thạch Khiêm đã nói như thế.

“Nếu hai người đã chuẩn bị tốt thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Quý Thạch Khiêm đỡ cô, để cho cô dựa vào l*иg ngực của mình.

Hai người cùng gật đầu với công chứng viên, đây chỉ đơn giản là trình tự của pháp luật, sẽ không có trường hợp quá lãng mạn, công chứng viên chỉ hỏi hai người có nguyện ý hay không, hỏi xem có người làm chứng hay không, sau đó liền hoàn tất thủ tục đăng ký.

Thực ra mà nói, việc này cũng không giống với việc kết hôn ở trong giáo đường, không có không khí lãng mạn, không có hoa tươi, không có mục sư, không có khách khứa, nhưng trong lòng bọn họ đều rất vui vẻ.

“Thật ra quá trình này rất đơn giản, chờ chút nữa tôi sẽ hỏi hai người, hai người chỉ việc trả lời là được rồi.” Cầm tài liệu quan sát một hồi, công chứng viên nói với Quý Thạch Khiêm: “Quý Thạch Khiêm tiên sinh, anh có đồng ý cưới Uông Xảo Ninh tiểu thư làm vợ không?”

“Tôi đồng ý!”

Lại đến đằng gái: “Uông Xảo Ninh tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Quý Thạch Khiêm tiên sinh không?”

“Tôi... đồng ý!”

“Tốt lắm! Đến lượt hai vị nhân chứng cũng có mặt ở đây.” Nhìn sang vợ chồng Lý Bình, cũng thấy bọn họ gật đầu đồng ý. “Bây giờ công chứng đã hoàn thành, luật pháp bắt đầu có hiệu lực.”

Đem tờ giấy hôn thú đặt trước mặt hai người: “Mời hai vị đóng dấu hoặc ký tên!”

Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh đều ký tên của mỗi người xuống tờ hôn thú, nhưng giờ phút này bụng của Uông Xảo Ninh lại bắt đầu co rút, đau đớn dữ dội, lần này chẳng những đau dữ dội, cơn đau lại còn kéo dài, khoảng cách với những lần đau trước lại càng rút ngắn.

“Tôi tuyên bố Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh từ giờ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, từ hôm nay hai người sẽ chính thức được hưởng tất cả quyền lợi của vợ chồng, cũng như phải gánh vác trách nhiệm, nhưng quan trọng nhất, là phải giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, thông cảm cho nhau, cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn.”

Uông Xảo Ninh cười cười, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, có lẽ bởi vì cảm động, có lẽ bởi vì đau đớn, hoặc có thể là do cả hai.

Quay sang nhìn anh, trên khuôn mặt anh ngập tràn vui vẻ, giống như đã trút bỏ được gánh nặng, trong hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt.

Anh đỡ cô, không lúc nào buông tay, trong lòng suy nghĩ, chỉ mong trời cao hãy cho anh cơ hội, để cho anh cả đời này có thể ở bên cô, chăm sóc cho cô.

Chị Lý đứng ở phía sau bọn họ, nước mắt không ngừng rơi xuống, không kìm được cảm giác vui sướиɠ xen lẫn cảm giác đau thương.

Đỡ vợ mình quay người lại, đang chuẩn bị rời đi, lúc đầu Quý Thạch Khiêm đã chuẩn bị, chút nữa muốn đi ăn một bữa, ngoài ăn mừng tân hôn, bọn họ còn phải cảm ơn vợ chồng Lý Bình đã giúp đỡ trong cuộc hôn nhân này.

Đợi đến ngày mai sẽ đến bệnh viện, nhưng đứa bé trong bụng của Uông Xảo Ninh hiển nhiên lại không nghĩ như vậy!

“Tốt lắm! Ngày hôm nay rất xứng đáng để ăn mừng, đợi lát nữa cùng nhau đi ăn một bữa đi!” Lý Bình cười nói.

Chị Lý nhanh chóng lau nước mắt: “Đúng vậy! Chờ hai người thật lâu nha...”

Uông Xảo Ninh cười cười, nhưng nụ cười ngay lập tức liền biến mất, lúc này cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt lấy cánh tay của chồng mình, toàn thân đau đớn xoay người lại, bụng không ngừng co rút.

Đứa bé, sắp ra rồi...

“Xảo Ninh, em sao vậy?”

Trên trán cô đầy mồ hôi: “Thạch Khiêm, em... có lẽ là em sắp sinh rồi...”

Quý Thạch Khiêm bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, nhất thời không biết phải nên làm thế nào, kế hoạch của anh hoàn toàn bị xáo trộn, không nghĩ tới hôm nay sẽ phải đưa cô vào bệnh viện!

Nhưng bây giờ không phải là chỉ mới mang thai được hơn chín tháng hai tuần thôi sao? Bây giờ có phải là còn quá sớm không?

Chị Lý quyết định rất nhanh: “Thạch Khiêm, còn không mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Quý Thạch Khiêm bừng tỉnh ra, một tay bế cô lên.

Lý Bình nói: “Xe của công ty ở bên ngoài, nhanh lên!”

Quý Thạch Khiêm ôm vợ mình bước ra khỏi tòa công chứng, đưa đến ánh mắt tò mò của nhiều người, nhưng anh mặc kệ, bởi vì người phụ nữ trong lòng anh đã đau đến nỗi bắt đầu phát ra những âm thanh rêи ɾỉ mặc dù là rất nhỏ.

“Đau quá...”

Lên xe, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện, Quý Thạch Khiêm nỗ lực trấn an cảm xúc của bản thân, thuận tiện cũng trấn an cô: “Sắp đến rồi, Xảo Ninh, ráng chịu đựng một chút...”

“Thạch Khiêm...” Trên mặt của cô ướt đẫm mồ hôi, trong hốc mắt toàn là nước mắt.

Phát hiện không chỉ có đứa nhỏ trong bụng đau, có lẽ đến cả khối u kia cũng đau, đau đớn khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cơ thể không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể dựa vào trong lòng anh, mặc cho anh tùy ý lau đi mồ hôi, vuốt ve gò má của mình.

“Thạch Khiêm... A… đau quá...”

Đến bệnh viện, Quý Thạch Khiêm lập tức xuống xe, ôm cô vọt vào bệnh viện.

Bác sĩ đã sớm dặn dò, cho nên tất cả các y tá trong bệnh viện đều biết mấy ngày nay bọn họ sẽ đến đây, nhanh chóng giúp cô chuẩn bị giường bệnh, tiện thể liên lạc với bác sĩ.

Nằm trên giường bệnh, Quý Thạch Khiêm vẫn thủy chung nắm lấy tay cô, giờ khắc này rốt cuộc đã đến, tâm tình của anh vô cùng phức tạp, vừa muốn nghênh đón một sinh mệnh mới, cũng vừa phải đối mặt với bệnh tật của cô.

“Xảo Ninh, đừng sợ, anh ở đây với em...”

“Thạch Khiêm...” Cô nhìn anh, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nhân lúc cơn đau hơi dừng lại, cô cứng nhắc duỗi tay, vuốt ve hàng mi đang nhíu chặt của anh. Nhưng cơn đau tiếp theo lại bắt đầu, bụng không ngừng co rút, thân thể tuy rằng đang rất đau, nhưng tâm tình của cô lại vô cùng vui vẻ, đợi thật lâu, đứa bé rốt cuộc cũng muốn ra rồi.

Cô biết sau khi sinh xong đứa bé, bản thân mình còn có một thử thách, cô cũng hy vọng... cô còn có cơ hội được ôm đứa bé khi còn sống.

Bác sĩ phụ sản đã tới, học trưởng của Thạch Khiêm cũng tới.

“Đẩy vào đi!”

Quý Thạch Khiêm vẫn không chịu buông tay: “Cho tôi vào, tôi cũng muốn vào!”

Học trưởng kéo tay anh: “Không được! Nói cho cậu biết, Xảo Ninh không phải vào phòng sinh!”

“Vậy thì đi đâu?”

“Chúng tôi quyết định đưa cô ấy trực tiếp vào phòng giải phẫu, thứ nhất, sợ rằng thể lực của cô ấy không đủ, nếu không thể sinh thường thì được nhiên lúc đó sẽ phải mổ, thứ hai, chúng tôi đã tính toán đồng thời sẽ cắt bỏ khối u, cậu không thể đi vào.”

Quý Thạch Khiêm hoảng hốt, mất đi sự trầm ổn vốn có: “Nhanh như vậy sao? Hôm nay sẽ hoàn thành sao?”

Thêm Bình Luận