Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Thạch Khiêm không biết đã đi đâu, quản gia vẫn muốn giúp cô thu dọn lại một chút, biết được bệnh tình của Uông Xảo Ninh, nữ quản gia đối với bà chủ tốt bụng này của mình luôn muốn chăm sóc nhiều hơn một chút.

Nhưng Xảo Ninh lại khéo léo từ chối, cũng vô cùng cám ơn cô ấy.

Cô muốn tự mình chuẩn bị, đến giờ phút này, Xảo Ninh không muốn phải làm phiền người khác.

Lúc này, Quý Thạch Khiêm đi đến, trong tay cầm một bó hoa hồng, còn có một vật gì đó, cô không biết anh đang định làm gì, nhưng phía sau anh lại là vợ chồng Lý Bình.

“Thạch Khiêm, chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại có hoa?”

Quý Thạch Khiêm cười cười, lúc này Xảo Ninh thậm chí còn phát hiện trên người anh đang mặc là một bộ tây trang rất đẹp, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập sự cưng chiều và lưu luyến.

Chị Lý đang đứng ở phía sau cười nói: “Thạch Khiêm, còn không mau nhanh lên!”

Lý Bình ngồi ở trên xe lăn cũng nói: “Muốn để hai người tàn phế chúng tôi phải chờ đợi bao lâu nữa đây?”

Mặt Quý Thạch Khiêm đỏ ửng, anh tiến lên phía trước, quỳ gối trước mặt Uông Xảo Ninh. Động tác này, anh muốn làm đã nhiều năm, mơ ước đã nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội tự mình quỳ ở trước mặt cô rồi.

“Thạch Khiêm, anh đang làm gì vậy? Không cần quỳ gối!”

Quý Thạch Khiêm ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một loại cảm xúc mà dường như là không có một ngôn từ nào có thể miêu tả được.

Cô đã từng là một cô gái bé nhỏ luôn quấn quít ở bên cạnh anh, là một người mà mỗi khi anh ra ngoài trường học, mỗi khi trở về quê sẽ luôn hy vọng được nhìn thấy nhất, cũng là người con gái mà khi anh chưa kịp nộp tiền học phí, cô đã lặn lội đường xa đưa tiền học phí tới cho anh, là cô gái ngốc sau khi bị thương nghiêm trọng, thà tự mình ôm lấy tổn thương mà rời đi, cũng không muốn làm liên lụy tới anh.

Nhiều năm như thế, cô đã vì anh mà làm thật nhiều, cho tới bây giờ cũng không rời anh mà đi, nhưng mà đến tận giờ phút này, anh mới có thể đem những thứ thuộc về cô trả lại cho cô: “Xảo Ninh, gả cho anh, làm vợ của anh!”

Hốc mắt cô bỗng dưng đỏ hoe, hai tay run run, anh đang cầu hôn cô? Ông trời ơi! Cô không nghĩ là anh sẽ làm như vậy, không nghĩ tới lúc này mình còn tư cách nhận nhẫn cưới của anh.

Cố gắng mang thai, lại mang theo bệnh ở trong người, cô không biết qua tháng này, mình còn có thể nào ở bên cạnh anh nữa hay không, thế nhưng anh lại muốn cô gả cho anh?

“Nhiều năm như vậy, chúng ta quen biết đã nhiều năm, tuy rằng mãi cho đến sau khi gặp lại mới thật sự ở cùng nhau, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, anh nghĩ anh đã thua ở trong tay em rồi.”

Vừa khóc, vừa cười, Quý Thạch Khiêm tiếp tục nói: “Em là người anh yêu nhất trong cuộc đời này, càng là ân nhân của anh, cám ơn em đã giúp anh làm rất nhiều chuyện. Bây giờ anh cầu hôn em, xin em hãy gả cho anh, để anh có thể cho em những thứ mà em xứng đáng có được.”

Uông Xảo Ninh không nói gì, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô không biết phải mở miệng như thế nào, thế nhưng cô lại lắc đầu.

Chị Lý mở miệng: “Xảo Ninh, đồng ý với Thạch Khiêm đi! Không nên lắc đầu, đây là điều mà hai người xứng đáng có được.”

“Đúng vậy! Gả cho cậu ấy đi!”

Uông Xảo Ninh nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Thạch Khiêm, em rất muốn gả cho anh, nhưng mà em... em không biết tương lai của mình đang ở nơi nào...”

Cô không biết mình còn có tương lai hay không, có thể cùng anh nắm tay nhau nữa hay không? Nhưng sinh mệnh của cô bây giờ giống như chỉ mành treo chuông, đứt một đoạn, cô liền rơi xuống.

Cô giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt trong gió, cô không dám đáp ứng, sợ sẽ làm liên lụy đến anh.

“Nếu em gả cho anh, không biết có thể vĩnh viễn ở bên anh hay không, chỉ sợ sau này sẽ khiến anh càng đau lòng...”

Chị Lý vừa nghe, hốc mắt cũng đỏ lên, tất cả mọi người đều không dám nói lời nào, sợ sẽ càng khiến cho Xảo Ninh thương tâm hơn.

Quý Thạch Khiêm trầm mặc trong giây lát, đột nhiên nói chuyện, giọng nói không hề hối tiếc kèm theo sự quyến luyến, dường như anh cũng khẽ run lên nhè nhẹ, hốc mắt cũng phiếm hồng: “Nhưng nếu như em không gả cho anh, anh sẽ càng luyến tiếc hơn.”

Uông Xảo Ninh nhìn anh, hai người nhìn nhau, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Quý Thạch Khiêm đặt bó hoa xuống đất, nắm lấy tay cô: “Kỳ thực có cầu hôn hay không, tuyệt đối không quan trọng, trong lòng anh, em đã sớm là vợ của anh rồi!”

Cô là bạn của anh, chăm sóc cho anh, ủng hộ anh, an ủi anh, cho anh thêm năng lượng, cho anh sự quan tâm, cho anh tình yêu thương, thậm chí còn vì anh mà kéo dài sinh mệnh, sinh con dưỡng cái.

Nếu đây không phải là vợ, vậy thì là gì?

Trong lòng anh cũng đã sớm nhận định cô gái này, cái cô gái ngốc nghếch này, chính là một nửa linh hồn anh, từ nay về sau ở bên cạnh anh, ủng hộ lẫn nhau, dựa vào nhau, không màng sống chết, không quản giàu nghèo, cho dù căn bệnh hiểm nghèo này cũng vĩnh viễn không thể nào chia cách được bọn họ.

Nhưng anh cũng là một người đàn ông ham hư vinh, là một người đàn ông coi trọng mặt ngoài: “Nhưng mà anh cũng muốn... được chân chính làm chồng của em, cho dù chỉ một ngày cũng tốt...”

Uông Xảo Ninh vuốt ve khuôn mặt anh, cô thở dài, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Anh cũng nói đúng tiếng lòng cô - Làm vợ của anh! Đây là giấc mơ mà cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần... Lý Bình khuyên nhủ: “Xảo Ninh, đừng hoài nghi nữa, gả cho cậu ấy đi! Đừng suy nghĩ về những việc không nắm chắc, chỉ cần giờ phút này vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi!”

Từng có, dù sao cũng tốt hơn là nuối tiếc cả đời!

“Đúng vậy! Xảo Ninh!” Chị Lý lau khô nước mắt: “Em hãy mau đồng ý đi, hôm nay chị nhất định sẽ làm nhân chứng cho hai người.”

Uông Xảo Ninh không lay chuyển được sự khuyên bảo của mọi người, cũng không chống đỡ được ánh mắt đầy khát vọng của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, càng không chống lại được tâm ý của bản thân.

Cô gật đầu, trong tiếng reo hò của vợ chồng Lý Bình, để mặc cho Quý Thạch Khiêm tùy ý đeo nhẫn vào tay mình, giờ phút này, cô đã trở thành vợ anh.

Nhìn chiếc nhẫn, cảm thấy dường như có chút gì đó không chân thật, cô tự nhiên từ Uông tiểu thư trở thành quý phu nhân rồi.

“Anh đã sắp xếp xong, hôm nay phải đi công chứng kết hôn. Không được nói không! Người tốt phải làm đến cùng!” Quý Thạch Khiêm cười cười, nghịch ngợm nói.

Cô cũng mỉm cười gật đầu, ngày hôm nay, cho đến trước đêm tiến tới gần sự sống chết, cô đồng ý làm vợ của anh, đồng ý gả cho anh.

“Vậy thì hãy mau lên đường đi!” Lý Bình nhắc nhở: “Xe ở dưới lầu đã sẵn sàng, có thể tới tòa công chứng ngay bây giờ.”

Hai người lui ra ngoài, để lại đôi vợ chồng mới cưới ở cạnh nhau. Uông Xảo Ninh được chồng mình đỡ dậy, chuẩn bị thay quần áo.

Lòng cô cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, cho dù tới giờ phút này, bụng đã bắt đầu đau nhói, từng cơn lại từng cơn, không phải là rất dữ dội, nhưng cô vẫn vô cùng cao hứng: “Thạch Khiêm, em yêu anh, bất kể như thế nào, em yêu anh...”

Anh nhìn cô, rưng rưng gật đầu: “Anh cũng yêu em...”

Đủ, như vậy là đủ rồi... Cô đã không còn gì hối tiếc...

Đây có lẽ là một cặp vợ chồng mới cưới kỳ lạ nhất từ trước đến nay đi đến tòa án để công chứng, tuy rằng người chồng vô cùng cao to đẹp trai, người vợ thì lại dịu dàng mỹ lệ, nhưng mà bụng của cô gái này đã lớn đến mức dường như có thể chuyển dạ sinh con bất cứ lúc nào, vậy nên khiến cho mọi người không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh đều không quan tâm, anh đỡ cô, giúp cô đi từng bước một.

Cô mặc một chiếc áo bầu rộng rãi, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, nhưng mà vẻ mặt lại phảng phất đôi chút tái nhợt, giữa hai hàng chân mày cau chặt lại.

Thêm Bình Luận