Cô là duy nhất của anh! Người thân duy nhất, người nhớ thương duy nhất, người yêu duy nhất... Học trưởng cười cười, "Cố gắng lên, bắt đầu đánh giặc đi! Chưa đánh, sao có thể nhận thua đây?"
Quý Thạch Khiêm nhìn Uông Xảo Ninh như một liều thuốc, cả người tỉnh táo lại, bởi vì ở trong mắt cô anh thấy an ủi, thấy trấn an, thấy đau lòng, nếu không có một tia đau đớn đối với mình.
Mặc dù đến giờ phút này, trong khoảnh khắc quan hệ sống chết này, người phụ nữ này nghĩ, nhớ vẫn là anh, anh rốt cuộc có tài đức gì, được cô yêu nhiều như vậy, tình yêu lớn đến thế?
Năm đó, khi anh sắp tạm nghỉ học thì cô lại lo cho anh, hao hết tất cả tiền tích góp, cũng phải giúp anh; bây giờ, trước mắt cô sống chết chưa rõ, vẫn chỉ lo lắng cho anh và đứa bé, hay là người khác.
Anh nhất định phải liều mạng nhìn, tuyệt đối không thể có tiếc nuối, anh muốn giữ cô ở lại, cho dù làm trái với ý trời, cũng không buông tay, cũng không buông tay...
Trải qua một tuần nằm viện, bác sĩ đồng ý để cho Uông Xảo Ninh về nhà, sau bao nhiêu lần sử dụng phương pháp trị liệu, đến cả sử dụng thuốc cũng không có kết quả thì cho dù có tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không thể làm gì được nữa, ngược lại sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho bệnh nhân, không bằng về nhà thì tốt hơn.
Quý Thạch Khiêm đưa cô về nhà, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể quay trở về nơi này, anh ôm chặt cô, không để cho cô tự mình bước đi, sau đó để cho cô lấy chìa khóa mở cửa.
Vào trong nhà, Quý Thạch Khiêm nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế sofa, Uông Xảo Ninh có chút rụt rè, cảm xúc trong lòng vẫn hơi dao động, một bàn tay của cô theo bản năng bảo vệ bụng, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.
Từng cử chỉ này của cô, Quý Thạch Khiêm đều nhìn thấy rất rõ, trong lòng không khỏi thở dài, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng, có chút hối hận.
Anh biết bản thân mình ép cô phá thai, hành động này đã khiến cô sợ hãi, anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng dưới tình huống như vậy, thành thật mà nói, anh không còn sự lựa chọn nào khác, lúc đó anh cho rằng làm như vậy mới có thể bảo vệ được cô.
Trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách, cho đến tận bây giờ, cô đều phải trải qua những ngày vất vả, hầu như không được hưởng thụ một chút cảm giác hạnh phúc nào, anh rất muốn bù đắp cho cô, muốn đem tất cả những điều tốt nhất dành cho cô, hy vọng sau này, cuộc đời cô sẽ có thể trải qua những ngày tháng không lo lắng không buồn phiền nữa.
Cho nên, khi biết cô mắc phải căn bệnh ung thư, anh thật sự đã vô cùng khϊếp sợ, khϊếp sợ đến đau lòng.
Đây là thế giới gì? Đây là đạo lý gì? Một người phụ nữ ngốc nghếch, chỉ biết suy nghĩ cho người khác như cô, tại sao vẫn không thể được đối xử một cách tử tế? Lẽ nào cô ấy vẫn chưa chịu đủ mọi đau khổ hay sao?
Vì vậy, anh muốn cứu cô, cho dù phải hy sinh đứa bé cũng không tiếc, ít nhất là trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà, cô gái này, lại một lần nữa khiến cho anh cảm thấy rằng cô thật sự rất ngốc.
Cô quan trọng đứa bé chứ không thèm để ý đến sống chết của bản thân, muốn giữ lại đứa bé, thật không hiểu là do xuất phát từ tình thương của người mẹ hay là do cô thật sự ngốc nghếch nữa... Rót một cốc sữa, từ phòng bếp trở về phòng khách, đi đến trước sofa, Quý Thạch Khiêm đem cốc sữa đặt vào trong tay cô, ý nói cô hãy uống đi. “Muốn có một cuộc sống khỏe mạnh bình thường, trước tiên phải bắt đầu từ ly sữa này.”
Miệng nhỏ chu lên, sau đó cô mở miệng uống một hớp sữa, chất lỏng ấm áp màu trắng cứ như vậy mà chảy vào trong miệng của Uông Xảo Ninh. Thật lòng mà nói, cô rất sợ những thứ này, từ nhỏ cô đã không thích uống sữa tươi, nhưng chỉ vì mình còn nhỏ nên cũng không thể nào phản kháng được.
Rất nhanh đã thấy đáy cốc, sau đó cô đem cái cốc trả lại cho anh, rồi lại le lưỡi.
Quý Thạch Khiêm cười cười xoa đầu cô, lúc này giữa hai người đã khôi phục một chút bầu không khí thoải mái: “Bác sĩ đã dặn phải luôn bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, cho nên phải cố gắng, biết không?”
Cô gật đầu: “Kỳ lạ thật, qua nhiều năm như vậy, hương vị của sữa vẫn giống nhau... lạ lạ.”
Trên mặt mang theo một nụ cười: “Cũng giống như đã trải qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ ngốc như thế thôi.” Trước kia mọi suy nghĩ của cô đều là vì anh, còn bây giờ là vì đứa bé.
Cô không nói gì, chỉ ngồi lặng im, nghĩ về bản thân, nghĩ về đứa bé, theo cách nói của anh là một hành động rất ngu ngốc, nhưng đối với cô mà nói thì lại là một quyết định hết sức bình thường.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, cái mà cô suy nghĩ trước tiên chính là anh, bây giờ còn thêm cả đứa bé, bởi vì bọn họ là hy vọng của cô, là tất cả của cô, mặc kệ trước kia phải làm việc ở nhà máy đến mức kiệt sức mà hôn mê, bây giờ còn sinh bệnh, nhưng cô cũng không nghĩ tới bản thân mình.
Bởi vì cô yêu bọn họ, yêu thương này đủ để chống đỡ cho bản thân đối mặt với tất cả các loại đả kích, chỉ cần đến cuối cùng bọn họ vẫn mạnh khỏe, như vậy là đủ rồi.
Ngồi ở bên cạnh cô, Quý Thạch Khiêm thở dài, giọng nói khàn khàn: “Xảo Ninh, đừng coi anh là người xấu được không?”
Ngẩng đầu, trong ánh mắt thuần khiến đều là sự áy náy, cô nhẹ nhàng nắm tay anh: “Thật xin lỗi...”
Ôm cô vào trong ngực, bọn họ tựa vào nhau, hốc mắt của Quý Thạch Khiêm trở nên ướŧ áŧ, đối với tương lai của mình, lần đầu tiên anh có cảm giác bất an và sợ hãi vô cùng mãnh liệt: “Xảo Ninh, còn nhớ những lời anh đã từng nói không?”
Nếu để cho anh phải lựa chọn giữa em và bất kỳ thứ gì khác, anh sẽ chọn em... Còn nhớ không?
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ...”
“Đứa bé này cũng vậy, nếu lúc đó để cho anh phải lựa chọn giữa em và nó, tuy rằng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng anh nhất định sẽ chọn em.”
Toàn thân cô khẽ run lên, nước mắt lại một lần nữa dâng lên hốc mắt, cô biết, biết tình yêu của anh, cũng biết cả sự đau khổ của anh.
“Em rời xa anh nhiều năm như vậy, thậm chí trước kia khi em còn ở bên cạnh anh cũng không có một ngày yên ổn, anh thật sự hy vọng trong những năm tháng sau này, em có thể không buồn không lo, có thể trải qua những ngày thoải mái vui vẻ, không cần phải bận tâm về mưu sinh...”
Xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Đây là lý do vì sao năm năm nay anh nỗ lực làm việc, chờ đến khi em trở về bên anh, anh đã có chút thành công, có thể thực hiện được mục tiêu của mình...làm cho em vui vẻ hạnh phúc.”
“Thạch Khiêm...” Đôi mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào.
“Cho nên anh không hy vọng lại xảy ra biến cố gì làm tổn thương đến em nữa, Xảo Ninh... Tha thứ cho anh, tha thứ cho hành động của anh.”
Cô ôm anh không ngừng nỉ non, cô biết rằng anh cũng có nỗi khổ riêng, trong lòng còn mang theo gánh nặng lớn hơn nữa, cô không phải là đang trách anh... Muốn trách, thì chỉ trách thân thể của chính mình: “Nhưng Thạch Khiêm à, anh biết không... Em cũng như anh, cũng sẽ chọn anh, mà đứa bé là con của anh...”
Đứa bé này là món quà lớn nhất mà anh dành tặng cho cô, là niềm hạnh phúc lớn nhất. Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn, bọn họ không trải qua cái gì gọi là vui vẻ chân chính, chỉ có đứa bé này mới khiến cho cô cảm nhận được cuộc sống này vui vẻ, cảm nhận được hy vọng.
Đứa nhỏ này là sinh mệnh tiếp theo của cô và anh, đương nhiên cũng là một phần sinh mệnh của bọn họ, cô không thể nào có khả năng vứt bỏ nó, không thể nào vì bản thân mà vứt bỏ nó.
Cô thà rằng không cần bản thân mình nhưng cũng muốn giữ lại đứa bé, bởi vì giữa anh và những thứ khác, cô sẽ chọn anh, mà đứa bé cũng chính là anh.
Anh mở to mắt, không có cách nào kìm chế được nước mắt của chính mình, nhẹ nhàng chảy xuống hai bên gò má, anh nhìn cô, cô cũng chăm chú nhìn anh, tầm mắt của hai người, đều không thể dời đi.