Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Con đường hạnh phúc này, thật là khó đi.

Đã nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chia lìa khổ sở như vậy, nhiều nhớ nhung hành hạ như vậy, thậm chí ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ, bọn họ cũng chống đỡ đến giờ, vốn cho là tương lai sẽ một đường suông sẻ, tuy nhiên nó không được như mong ước, trời cao lại đùa giỡn với bọn họ, đánh tan tất cả mong đợi vào hạnh phúc của bọn họ.

Lúc vợ chồng Lý Bình đuổi theo ra tới, chỉ thấy một màn này, khổ sở rơi nước mắt xuống.

Quý Thạch Khiêm ôm Uông Xảo Ninh ngồi trên ghế ở công viên, anh đắp áo khoác của mình cho cô, tựa vào trong lòng ngực mình, ánh mắt của bọn họ mờ mịt, tất cả mong đợi đều biến mất.

Nước mắt đọng lại ở khoé mắt, không hẹn mà cùng rơi xuống. Đêm hôm đó dài đăng đẳng, không dám quay đầu lại nhìn, lại không dám mong đợi trời sáng.

***

Vào đêm khuya đó, Quý Thạch Khiêm mới ôm cô đã ngủ, trở về bệnh viện. Một buổi tối trôi qua, anh vẫn không thể thuyết phục cô như cũ, thậm chí cũng làm cho mình dao động.

Buổi sáng hôm sau, học trưởng dẫn theo ba vị bác sĩ cùng nhau đi vào phòng bệnh của bọn anh, vì bọn họ mang đến hi vọng, cho dù mong manh, nhưng giống như là ánh mặt trời xuyên thấu trong mây đen, cuối cùng cũng có hi vọng.

Kéo cái ghế qua, ngồi ở bên giường, nhìn một nam một nữ trước mắt, người vẻ mặt hai cũng tương đối yếu ớt, xem ra dường như tối hôm qua đã trải qua một cuộc chiến ác liệt.

Học trưởng lắc đầu cười khổ, "Thạch Khiêm, khi nào thì đổi nghề làm bác sĩ rồi hả? Lại dám quyết định thay bác sĩ, chúng tôi có nói vợ cậu không thể sinh non sao?"

Con mắt Quý Thạch Khiêm lóe lên tia hi vọng, "Chẳng lẽ có phương pháp khác sao?"

Trong lòng hai người đầy hy vọng ngưng mắt nhìn bác sĩ, mấy vị bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói. Biểu hiện như vậy, xem như đã nói rõ câu trả lời.

"Thạch Khiêm, trừ tôi ra, tôi tìm một vị bác sĩ khoa phụ sản, cùng với hai vị bác sĩ khoa u bướu tới chẩn đoán."

Trải qua thời gian hai ngày, bọn họ chỉnh hợp ra có thể kéo dài thêm thời gian. Bọn họ thừa nhận, chuyện này rất khó giải quyết, rất khó trị.

Bác sĩ khoa phụ sản mở miệng, "Đầu tiên là vấn đề đứa bé, thành thật mà nói, cô mang thai đã sắp năm tháng rồi, lúc này sinh non không thích hợp lắm, cô sẽ đoản mệnh."

Hít sâu một hơi, Quý Thạch Khiêm giống như là giải trừ được trói buộc; mà Uông Xảo Ninh thì thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi có thể giữ lại đứa bé sao?"

"Trước mắt xem ra, cô cũng chỉ có thể tiếp tục mang thai." Bác sĩ khoa phụ sản gật đầu, "Theo tôi, sợ rằng bây giờ chưa thích hợp lấy đứa bé ra."

Bác sĩ khoa u bướu nói tiếp: "Chỉ là trong mắt của tôi, đây là một vấn đề rất lớn! Có đứa bé, lại không thể lấy ra, vậy thì có nghĩa là trong năm tháng thai kỳ còn lại cô cũng không thể tiếp nhận trị liệu, điều này đại biểu khối u có thể sẽ tiếp tục lớn hơn."

Quý Thạch Khiêm khổ sở nhắm mắt lại, thật sự anh không biết nên làm sao đây? Lấy đứa bé ra sẽ chết, không lấy ra cũng sẽ chết, ông trời! Trên đời này có còn nhiều vấn đề khó khăn như vậy nữa hay không?

Anh khổ sở ôm đầu, bả vai không ngừng run rẩy.

Uông Xảo Ninh nhìn anh, hốc mắt lần nữa thấm ướt, cô thật hận mình không chăm sóc cơ thể tốt, để cho anh đau lòng như vậy, cũng làm cho đứa bé gặp phải hiểm cảnh.

Vậy mà một bác sĩ khoa u bướu khác lại nói: "Chẳng qua cách nhìn của tôi thì khác! Hai người nên cảm ơn đứa bé này đi!"

Quý Thạch Khiêm ngẩng đầu, "Tại sao?"

Vị bác sĩ tuổi tác đã cao này cười cười, "Gan không có thần kinh, cho nên lúc gan bị tổn thương sẽ không có cảm giác, đợi đến khi cô đau đến rất nghiêm trọng thì thường thường cũng là thời kì cuối rồi."

Nắm chặt quả đấm, Quý Thạch Khiêm rất căng thẳng, "Nhưng hôm đó Xảo Ninh rất đau... Ý của ông nói là..." Thời kì cuối? Không thể nào! Ông trời... Vươn tay trấn an: "Không không không! Thật ra thì ngược lại, tôi xem tình trạng trong bản siêu âm, trước mắt khối u của cô không lớn, có thể chỉ khoảng một, hai centimét, nhưng tại sao lại đau thế này? Cũng là bởi vì đứa bé!"

Uông Xảo Ninh nghe không hiểu, sờ bụng một cái, Quý Thạch Khiêm cũng nhìn bụng cô, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, "Đứa bé? Tại sao?"

"Đứa bé lớn lên ở trong tử ©υиɠ, khiến bụng bành trướng theo, ban đầu không có cảm giác khối u bởi vì khoang bụng đang mở rộng, ngược lại dồn nén đến khối u, làm cho khối u bắt đầu đau đớn, hai người mới có thể nắm chặt tin tức, phát hiện cái khối u này trong thời gian ngắn.

Các bác sĩ cười một tiếng, "Hai người nên cảm ơn đứa bé này, đứa nhỏ này là cứu tinh của hai người đó!"

Quý Thạch Khiêm không thể tin được, còn Uông Xảo Ninh vuốt bụng, cười cười. Thì ra là đứa nhỏ đang nhắc nhở mẹ, mẹ ngã bệnh... Uông Xảo Ninh cười cười, nước mắt lại nhỏ giọt xuống, cô nhìn Quý Thạch Khiêm một cái, hốc mắt người đàn ông này cũng ướt. Thì ra ông trời cũng không có buông tha bọn họ, cho bọn họ đứa bé, để đứa bé đến nhắc nhở bọn họ cơ thể Xảo Ninh có vấn đề.

Học trưởng nói: "Trải qua hai ngày thảo luận, chúng tôi tổng kết ra vài kết luận, còn có một chút đề nghị, mời hai người nhất định phải tuân thủ."

Trước tiên bác sĩ khoa phụ sản nói về: "Đầu tiên là vấn đề mang thai, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục mang thai, đợi đến sau khi đủ tháng, sinh đứa bé ra, bộ phận này tương đối không có vấn đề; vấn đề duy nhất là, bệnh ung thư của phụ nữ có thai sợ nhất lúc sinh không đủ sức, cho nên trong khoảng thời gian kế tiếp này, hai người nhất định phải chú ý điều này."

Bác sĩ khoa u bướu nói: "Điều này rất quan trọng, hai người nhất định phải chú ý ăn uống, phải đầy đủ dinh dưỡng, ngủ phải đủ giấc, không được thức khuya, cũng không thể để cho bản thân mệt mỏi. Chỉ cần cảm thấy mệt mỏi là phải nghỉ ngơi, không thể xem nhẹ bất kỳ một chút khó chịu nào.

"Bởi vì sau khi sinh, chủ trương của tôi là lập tức giải phẫu cắt bỏ khối u, sau đó bắt đầu uống thuốc, mà những việc này phải có đầy đủ sức lực chống đỡ."

Học trưởng nói: "Thạch Khiêm, chúng tôi kết luận ra một nguyên nhân, từ trước tới nay công việc của Xảo Ninh quá mệt mỏi, cô ấy đã có thói quen mệt mỏi, nhưng gan không chịu nổi, hơn nữa nghe nói mẹ của Xảo Ninh cũng bị bệnh viêm gan qua đời, cho dù bệnh ung thư có di truyền hay không vẫn chưa xác định được, nhưng nhiều năm cô làm việc cực khổ như vậy quả thật có hại cho sức khoẻ của cơ thể, hiện tại nên nghỉ ngơi thật tốt."

Vị bác sĩ lớn tuổi kia nói: "Về phần dinh dưỡng này, tôi muốn nói, hai người phải chiến đấu với khối u, khối u sẽ ăn chất dinh dưỡng trong cơ thể cô; cho nên thường thường ăn nhiều, uống nhiều, nhưng lại càng lúc càng gầy, chỉ là trên người cô có đứa bé, nên tình trạng lại khác."

"Tại sao?"

"Sinh mạng của trẻ sơ sinh có lúc còn mạnh hơn khối u, cô hấp thụ chất dinh dưỡng, thông thường đứa nhỏ sẽ cướp đi trước, cho nên đứa bé này cũng giúp cô chiến đấu, giúp cô cướp đi chất dinh dưỡng trước khi khối u hút lấy; nhưng tương đương, cô cũng sẽ càng suy yếu, cho nên cô phải chăm sóc bản thân cẩn thận hơn, cố gắng hơn để có cuộc sống khỏe mạnh, hiểu chưa?"

Học trưởng nói nhanh: "Về chuyện này, tôi sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng giúp hai người, anh ta sẽ đặc biệt thiết kế ra một chế độ ăn uống cho cô, cô phải dựa theo mà làm, sau đó tập thể dục đầy đủ, nghỉ ngơi đầy đủ."

Đột nhiên bọn họ lại cảm thấy có hy vọng, thậm chí ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng đang giúp họ, cho dù cảm giác u ám vẫn chưa xua đi được, nhưng ít nhất vẫn nhìn thấy một tia ánh sáng.

"Tôi... Cơ hội chữa khỏi cho cô ấy là bao nhiêu?"

Đám bác sĩ anh nhìn tôi... tôi nhìn anh, vị bác sĩ lớn tuổi nhất mở miệng, "Thành thật mà nói, chỉ có năm phần, thậm chí không tới, bởi vì chúng tôi đối mặt là một vị bệnh nhân ung thư mang thai."

Nhắm mắt lại, khổ sở gật đầu một cái, Quý Thạch Khiêm biết số phận đả kích như vậy khiến cho người khác khó có thể tiếp nhận, trải qua một đêm lắng đọng, mỗi khi nghĩ đến, anh vẫn khổ sở sợ hãi phát run.

Thêm Bình Luận