"Nói... Nói chuyện gì?"
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy không muốn, nhưng cũng tràn đầy kiên định. Anh nghĩ cả ngày, từ buổi sáng nghe được tin tức cho đến bây giờ, anh rốt cuộc quyết định.
Đúng! Quả thật rất khổ sở, trong lòng anh vô cùng không muốn, nhưng mà anh từng nói qua, cô mãi mãi là lựa chọn duy nhất của anh, cho dù là so sánh với đứa bé... "Xảo Ninh, ngã bệnh, muốn trị liệu có đúng hay không?"
Uông Xảo Ninh gật đầu một cái, Quý Thạch Khiêm nói tiếp: "Anh đã từng nói, anh muốn dành hết tất cả của anh cho em, để cho cuộc sống về sau của em có thể trôi qua vui vẻ, hạnh phúc, còn nhớ không?"
Hốc mắt cô đỏ lên, vẫn gật đầu một cái như cũ, không biết nên đáp lại như thế nào. Giọng điệu của anh khiến cho cô đau lòng, ngay cả lòng cũng vỡ nát theo.
"Cho nên em nhất định phải khoẻ mạnh, phải sống, như vậy tất cả cố gắng mấy năm nay của anh mới có ý nghĩa, không phải sao?"
"Thạch Khiêm..."
Sờ sờ đầu của cô, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn có thói quen làm động tác thân mật này, cho dù cô đã lớn lên thành một người phụ nữ thành thục, anh vẫn có thói quen như vậy, đây đại biểu cho việc anh thương yêu cô như thế, nuông chiều cô như thế.
Vì vậy anh ra quyết định, hơn nữa quyết định chính miệng nói cho cô biết quyết định này.
"Xảo Ninh, sáng sớm ngày mai, chúng ta làm giải phẫu, lấy con ra."
Một câu nói, giống như sấm chớp, đánh xuống đầu cô! Cô chưa từng nghĩ anh nói nhiều như vậy, thế nhưng cuối cùng câu kết thúc lại như vậy.
"Lấy con ra, tiếp nhận trị liệu, để cho mình khoẻ mạnh." Có đứa bé, cô nhất định không muốn tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất; không muốn uống thuốc, như vậy bệnh sẽ không tốt.
Anh biết anh là một người cha tàn nhẫn, nhưng anh không có lựa chọn, anh phải tàn nhẫn thay cô, ép buộc cô, như vậy cô mới không tự trách mình.
Quả nhiên, Uông Xảo Ninh lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói run rẩy, "Em không muốn... Em không muốn..."
Vuốt mặt của cô, vành mắt Quý Thạch Khiêm cũng hồng, "Xảo Ninh, nghe lời! Lấy con ra, tiếp nhận trị liệu, nghe lời, Xảo Ninh..."
Lắc đầu càng mạnh, nước mắt rơi càng nhiều, cô theo bản năng từ chối, đứa bé chính là mạng sống của cô... Không! So với mạng sống của cô còn quan trọng hơn.
Mặc dù chỉ bên cô bốn tháng, cô đã yêu đứa bé này rồi, cô không bỏ được, chớ đừng nói là tự tay bóp chết đứa bé. "Em không muốn, Thạch Khiêm, em muốn đứa bé, em không muốn... Em van xin anh..."
Kéo tay của anh, không ngừng cầu xin, tiếng khóc của cô không chỉ chạm vào tim của anh, để cho khuôn mặt cố làm ra vẻ kiên cường của anh đau lòng đến vỡ nát.
Quý Thạch Khiêm trầm giọng, nước mắt không cách nào khống chế chảy xuống, "Xảo Ninh, đứa bé này chúng ta không thể giữ, nhất định phải bỏ nó!"
Anh nghĩ không sai, nhất định cô sẽ không chịu, nhất định sẽ khổ sở; vì anh là đàn ông, vì vậy anh quyết định diễn phần người xấu, do anh ép buộc cô, muốn trách, muốn hận, cũng chỉ về phía anh đi!
Lúc này, vợ chồng Lý Bình nhịn một ngày sợ làm phiền bọn họ rốt cuộc đến đây thăm hỏi, trước lúc kết thúc thời gian thăm bệnh ở bệnh viện, kết quả vừa mới đến, chính là tình cảnh chấn động lòng người như vậy.
Uông Xảo Ninh buông tay của anh ra, cả người vùi mặt ở trên giường bệnh, cong đầu gối, không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi, cô còn chưa nghe nói xong, "Đừng! Em không, em xin anh... Thạch Khiêm, em muốn đứa bé..." Cô ôm lấy bụng.
Quý Thạch Khiêm đứng lên, bắt lấy tay của cô, không để cho cô chạy trốn, giọng nói của anh cũng bắt đầu cao lên, "Xảo Ninh, em bị bệnh ung thư, em phải tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất, như vậy sẽ làm tổn thương đến đứa bé, đứa bé này chúng ta không thể giữ, em có hiểu hay không? Không thể giữ...”
"Em không hiểu, em muốn đứa bé, vậy em không cần trị liệu, em chỉ muốn đứa bé, nó sẽ đá bụng của em, nó sẽ nói chuyện với em, nó đang ở đây này! Em không thể để cho người khác tổn thương nó..."
"Vậy anh thì sao?" Quý Thạch Khiêm rống to, hoàn toàn không quan tâm tới nơi này là bệnh viện, "Vậy anh thì sao – em giữ đứa bé, vậy anh đâu?" Giữ lấy cô, gần như lắc điên cuồng.
Điều này làm cho vợ của Lý Bình không nhịn nổi, chân khập khiễng, đi lên phía trước đẩy Quý Thạch Khiêm ra. "Thạch Khiêm! Cậu điên rồi sao? Làm sao cậu có thể ép Xảo Ninh như vậy?"
Quý Thạch Khiêm mở to hai mắt, trong mắt toàn là nước mắt, toàn thân anh run rẩy, nhìn người phụ nữ trước mắt kia, tóc tai bù xù, núp ở góc giường bệnh, cách anh xa như vậy.
"Có chuyện gì cũng có thể giải quyết... Xảo Ninh...”
Lúc này, Uông Xảo Ninh không biết lấy hơi sức ở đâu ra, xuống giường bệnh, đẩy mọi người ra, lao ra phòng bệnh, cho dù bước đi khập khiễng, nhưng mà lại nhanh chóng chui vào thang máy, biến mất ở trước mặt mọi người.
***
Đợi đến lúc Quý Thạch Khiêm đuổi theo xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng Uông Xảo Ninh, anh nóng nảy, khủng hoảng lại bao phủ ngực lần nữa.
Anh đã hỏi bảo vệ, bảo vệ nói bọn họ không dám đυ.ng cô, cho nên không có ngăn Uông Xảo Ninh lại.
Quý Thạch Khiêm vọt ra bệnh viện, Lý tẩu cũng đẩy xe lăn của Lý Bình ra ngoài giúp đuổi theo, bên ngoài đêm đã khuya, đưa mắt nhìn xung quanh.
Quý Thạch Khiêm qua lại giữa phố lớn ngõ nhỏ, bây giờ anh đã tạm thời buông tha sự khổ sở khi bỏ đứa bé, ngược lại đổi thành một cảm giác lo lắng khác.
Cô bị bệnh, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, trong bụng còn có đứa bé, nếu mà bệnh tình lại nặng hơn như vậy nên làm cái gì?"Xảo Ninh...”
Gần bệnh viện có một công viên nhỏ, Quý Thạch Khiêm đi vào tìm, nhưng cũng không thấy; trên thực tế, Uông Xảo Ninh núp ở trong bụi cây nhỏ, ôm mình, không ngừng phát run.
Giờ phút này Quý Thạch Khiêm giống như là ác ma, muốn đoạt đứa bé của cô đi, cô rất sợ... Rất sợ... Sợ đến toàn thân không ngừng phát run, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Xảo Ninh..." Quý Thạch Khiêm khổ sở té quỵ xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, "Em cho rằng anh không khổ sở sao? Đó cũng là con của anh mà!"
Uông Xảo Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, lại cố gắng nhịn nức nở nghẹn ngào, cô không dám đi ra ngoài, không dám xuất hiện.
"Khi anh biết em mang thai, anh so với ai khác càng vui vẻ, qua nhiều năm như vậy, chúng ta trừ lẫn nhau, cũng không có người nhà, đứa bé này là hi vọng của chúng ta, anh thương nó bao nhiêu biết không?"
"Thạch Khiêm..." Cô nhỏ giọng khóc, nhỏ giọng gọi tên của anh.
"Anh cũng không bỏ được, nhưng em phải tiếp nhận trị liệu, nếu không anh sẽ mất đi em; mà trị liệu sẽ thương tổn đứa bé, cho nên anh thà rằng không để cho đứa bé ra đời, không để cho nó đến thế giới này chịu khổ." Quý Thạch Khiêm lau nước mắt, trong đêm tối, tim của anh cơ hồ cũng chìm ngập trong bóng đêm thâm.
Anh đã đến bước đường cùng... "Xảo Ninh, anh biết rõ em hận anh, nhưng nếu như anh không làm như vậy, cuối cùng mất đi em, anh cũng sẽ hận chính mình."
Uông Xảo Ninh cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng tiếng nghẹn ngào lại càng lúc càng lớn, cô nghe anh nói từng chữ từng câu, làm cho trái tim của cô cũng vỡ vụn theo, cô nên làm gì? Làm thế nào... "Xảo Ninh, ra ngoài! Mặc kệ như thế nào, em ngã bệnh, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Anh cầu xin em, đến lượt anh cầu xin em, ra ngoài..."
Người trong bụi cỏ vẫn không dám động, nhưng mà lòng phòng bị đã dao động, nhưng lòng muốn bảo vệ đứa bé vẫn không thay đổi.
"Xảo Ninh, ra ngoài..."
Nghe giọng anh gần như cầu xin khổ sở, trong giọng nói thậm chí có tiếng khóc lóc, Uông Xảo Ninh khuất phục, cô khóc rống, từng bước một từ trong bụi cỏ bò ra ngoài.
Quý Thạch Khiêm liếc mắt liền nhìn thấy cô, lập tức đến ôm cô lên, ôm thật chặt vào trong ngực, giờ phút này, bọn họ chỉ có thể mặc cho nhau an ủi khổ sở trong lòng mình.
"Thạch Khiêm, đừng... Đừng bỏ đứa bé... Em xin anh..."
“...” Anh không lên tiếng, nhưng đã khuất phục.