Lý Dục Thần và nơi này không hợp nhau mot chút nào, ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Trang phục đơn sơ, là áo gai thô, chân là giày vải, một cây trâm gỗ trên búi tóc, …
Lý Dục Thần và nơi này không hợp nhau mot chút nào, ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này.
Trang phục đơn sơ, là áo gai thô, chân là giày vải, một cây trâm gỗ trên búi tóc, nhìn qua ai cũng thấy chữ “nghèo” hiện rõ.
Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp.
13 năm trước, Lý Dục Thần cùng ông nội sống nương tựa vào nhau, dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày.
Đến một ngày, ông nội đột ngột qua đời, chỉ để lại cho anh một mối hôn nhân giàu có. Anh được Côn Luân tiên nhân
Người khác thì tranh đến sứt đầu mẻ trán để bước vào hào môn, còn anh, quyết định xuống núi...