Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Anh đem lời nói nhất thời của cô thành nguyên tắc trong sự nghiệp kinh doanh của anh, đến nay vĩnh viễn suy nghĩ cho nhân viên, chú ý an toàn cho công nhân viên, vĩnh viễn không để cho chuyện xảy ra trên người mẹ anh, thậm chí còn chuyện ở trên người cô, tái diễn một lần nữa.

Anh là người tốt, là một nhà kinh doanh có lương tâm, cô rất xin lỗi, ban đầu nói anh như vậy.

Quan trọng hơn là, anh làm cho cô cảm thấy tự hào.

"Xảo Ninh, em có đói bụng hay không? Có khát không?"

Uông Xảo Ninh sắp không nhịn được, mới ở trong lòng khen ngợi anh, người đàn ông này lại đang nói lảm nhảm ở đằng sau.

Cô buông công cụ trong tay xuống, dứt khoát xoay người đối diện với anh, lúc này, rất nhiều nhân viên cũng không nhịn được len lén nhìn về phía đôi nam nữ này, muốn nhìn xem buổi biểu diễn này có gì đặc sắc.

"Xảo Ninh, em muốn nghỉ ngơi sao?"

Uông Xảo Ninh cười cười, "Thạch Khiêm, bây giờ em hơi đói, cũng có chút khát! Anh nhanh đi mua đồ cho mọi người ăn, xem như là buổi trà chiều nha! Có được hay không?"

Quý Thạch Khiêm vừa nghe đến cô mở miệng, lập tức đồng ý, nhanh chóng xoay người chạy ra công xưởng. Uông Xảo Ninh cảm thấy không tồi, rốt cuộc yên tĩnh.

Nhìn mặt các nhân viên mang theo nụ cười nhìn bọn họ, Uông Xảo Ninh cảm thấy thật xin lỗi, "Thật sự xin lỗi, mọi người có thể yên tĩnh rồi!"

"Không đâu! Ông chủ đối với chúng tôi tốt như vậy, chúng tôi thấy không sao hết!" Có nhân viên nói.

"Đúng vậy! Bà chủ cũng đi làm theo!"

Uông Xảo Ninh đỏ mặt, "Tôi cũng là nhân viên thôi! Ít nhất bây giờ chưa phải là bà chủ đâu!"

"Phải mà! Phải mà! Ngay lập tức là phải mà!"

Hiện trường một trận cười, khiến Uông Xảo Ninh càng xấu hổ, mọi người rất là thân thiện, mỗi người đều rất cố gắng làm việc, thậm chí có nói có cười, không cảm thấy khổ cực chút nào.

Những thứ này đều được thu vào trong mắt Lý Bình, anh càng lúc càng cảm thấy đây là một người phụ nữ làm người khác không hiểu được, có một năng lực kiên cường, nhưng cũng có một cá tính dịu dàng, thậm chí có thể nói là thật thà.

Có lẽ đây chính là điều khiến Thạch Khiêm có thể yêu cô như vậy! Yêu đến chia lìa nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào quên như cũ.

Qua một giờ, Quý Thạch Khiêm mua một đống lớn đồ trở về, xách không nổi, còn tìm mấy người giúp một tay, có thức uống, còn có đồ ăn vặt, anh cũng tuyên bố đến thời gian nghỉ ngơi- nhất thời mọi người di chuyển, mỗi người đều giành ăn.

Dĩ nhiên Quý Thạch Khiêm giúp Uông Xảo Ninh chuẩn bị tốt rồi, tự mình ngồi xuống cạnh cô.

Lúc này Lý Bình cũng đẩy xe lăn của mình tới đây. "Thạch Khiêm, nơi này là công xưởng may đó! Anh mua nhiều thức ăn như vậy, có lầm hay không đây? Anh không phải sợ nuôi chuột sao?"

"Không sao cả! Cho mọi người nghỉ ngơi một chút thôi! Nhiều lắm là gọi công ty vệ sinh tới dọn dẹp là được."

Quý Thạch Khiêm không sao cả, chuyên tâm đút bà xã ăn.

"Ôi trời ơi!!!"

Thời gian buổi trà chiều trôi qua nửa tiếng, trong công xưởng lại tiếp tục khôi phục cảnh tượng chuyên tâm làm việc, mỗi người đều được thu mua bằng bữa trà chiều, càng thêm ra sức công việc.

Thời gian cứ như vậy đến buổi tối, đến tám giờ đồng hồ, người cuối cùng trong ca cũng kết thúc, Quý Thạch Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, chờ kim giờ vừa chỉ đến số tám, lập tức bước lên. "Xảo Ninh, tan tầm rồi!"

"Chờ một chút, em còn một phần chưa làm xong... A!"

Thế nhưng anh lập tức ôm ngang cô lên, ép buộc cô về nhà với anh. Đây cũng là một trong điều kiện, vừa đến giờ lập tức tan việc, không cho phép làm thêm giờ, dĩ nhiên cũng không được để cho mình mệt mỏi.

Ôm cô lên xe, "Chờ một chút về nhà hãy mau nghỉ ngơi..."

"Như anh vậy không mệt sao! Mỗi ngày đều nhìn em chằm chằm..."

"Anh chỉ suy nghĩ cho con!"

"Cho nên sau khi em sinh con xong, có thể tiếp tục tới làm việc!"

"Đừng hòng! Em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, đến lúc đó nếu như em đi làm, mỗi ngày anh sẽ ôm đứa bé, tố cáo cái người làm mẹ này vứt chồng bỏ con..."

Anh lên án, nói như thật.

Uông Xảo Ninh bĩu môi, rồi lại bật cười, bởi vì nét mặt anh quá buồn cười, cười đến bụng của cô có chút đau... Sắp trôi qua một tháng, mỗi ngày hai ca, từ buổi sáng tám giờ đến tám giờ tối, tất cả nhân viên toàn lực đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc hoàn thành kiện hàng này trước thời hạn.

Thậm chí còn sớm hơn mấy ngày so với thời gian dự định, mắt thấy đã hoàn thành nhiệm vụ tưởng như không thể nào, Quý Thạch Khiêm vui mừng không nói nên lời, dĩ nhiên, anh tuyệt đối sẽ không quên người có công lớn nhất, chính là Xảo Ninh.

Người phụ nữ này chẳng những đưa ra sáng kiến cho anh, thậm chí còn tự mình đến làm việc trong công xưởng.

Cô không biết hành động này đã trấn an lòng của rất nhiều người, cũng khích lệ tinh thần của rất nhiều công nhân viên, mỗi người thấy bà chủ cũng tự mình đến làm, cũng nỗ lực đuổi kịp tiến độ, căn bản cũng không dám lười biếng.

Sau khi giao hàng, khách hàng khen ngợi chất lượng kiện hàng này rất cao, tỉ lệ khuyết điểm rất thấp, thật là vật quý hơn giá trị, thậm chí vì vậy quyết định ký hợp đồng dài hạn, còn chỉ định muốn công xưởng tiếp tục phối hợp.

Cho dù Quý Thạch Khiêm đã nói rõ, phần lớn nhân viên trong công xưởng này đều là người tàn tật, sợ rằng không cách nào duy trì giao hàng ổn định, khách hàng vẫn kiên trì, thậm chí nói cho dù kéo dài mấy ngày giao hàng cũng không sao.

Không ngờ ban đầu chỉ là vì giải quyết việc cần thiết trước mắt, cuối cùng lại đạt được một khách hàng cố định, thậm chí còn giúp công xưởng Đài Loan tìm được đơn đặt hàng cố định.

Điều này thật đúng là Quý Thạch Khiêm và Lý Bình không nghĩ tới, truy tìm nguồn gốc, Uông Xảo Ninh vẫn là người có công lớn nhất.

Sau mấy ngày giao hàng, Quý Thạch Khiêm tổ chức lễ chúc mừng ở công xưởng, tuyên bố tăng lương cho tất cả nhân viên, còn ban hành một khoản tiền thưởng cho công việc, coi như là thăm hỏi mọi người vất vả.

Hiện trường giống như là một yến tiệc cỡ nhỏ, mỗi người đều ăn uống vô cùng vui vẻ. Dĩ nhiên, Quý Thạch Khiêm cũng dẫn theo Uông Xảo Ninh đến, cô là người có công lớn nhất, ăn mừng cũng nên cho cô một phần.

Chỉ thấy Uông Xảo Ninh khẽ ưỡn bụng, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cô mang thai hơn bốn tháng, đã hơi hiện ra dáng vẻ mang bầu, nhưng lại vì vậy càng lộ vẻ xinh đẹp, thậm chí mang một ít hào quang người mẹ.

Quý Thạch Khiêm nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, trong lòng cơ hồ khuynh đảo vì cô. Không ngờ sau khi mang thai, cô đẹp hơn rồi, đẹp đến cơ hồ mỗi phút mỗi giây đều khiến cho anh mất hồn.

"Xuống xe đi! Anh đang nhìn cái gì?" Nụ cười ôn nhu trên mặt, nhìn chằm chằm vào anh.

Quý Thạch Khiêm lắc đầu một cái, cười khổ, xuống xe, đóng cửa xe, chuẩn bị đi tới bên kia giúp cô mở cửa xe.

Lúc này, Uông Xảo Ninh ngồi trên xe lại cảm nhận được bụng truyền đến một trận đau đớn, đó không phải là chỗ đứa bé, mà là phần bên trái, cảm giác đau đớn mơ hồ, có lúc lại đau đớn rất mãnh liệt, nhưng cũng còn có thể kiềm chế.

Quý Thạch Khiêm mở cửa, không thấy vẻ mặt khác thường của cô, "Xuống đây đi! Bà chủ."

Cười cười, "Bà chủ nghe rất già đó!"

Dắt tay của cô, "Em cam chịu số phận đi! Bọn họ cũng gọi anh là ông chủ, anh cũng không có già vậy! Nhưng anh đã cam chịu số phận!"

Nụ cười của cô tăng thêm, nhưng bỗng chốc bụng lại đau hơn, rồi lại biến mất trong nháy mắt. Uông Xảo Ninh cảm thấy khó hiểu, cũng không có biểu hiện ra ngoài, không muốn làm cho Quý Thạch Khiêm đang vui mừng trở nên lo lắng."Chúng ta vào thôi! Đừng để cho mọi người đợi lâu."

Hai người cùng nhau đi vào công xưởng, tất cả nhân viên vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức hoan hô.

"Chúng tôi chào mừng ông chủ, còn có bà chủ!"

"A...”

Quý Thạch Khiêm cười cười, dắt tay của vợ đứng ở trước mặt mọi người, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng bọn họ, người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn.

Thêm Bình Luận