Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Anh ôm cô thặt chặt vào lòng, dùng gò má của mình dính sát vào cô, loại hưởng thụ này thật tuyết: "Cả thế giới này, chỉ có em có biện pháp trừng phạt anh..."

Nước mắt cô chảy xuống, muốn tránh, sợ thấm ướt áo sơ mi của anh, nhưng anh không cho cô tránh, anh nói tiếp: "Ai cũng không trừng phạt được anh, cũng chỉ có em, bởi vì anh quan tâm em. Nếu như công ty đuổi việc anh... Anh không sao cả, nhưng nếu em rời xa anh, vậy thì đó chính là sự trừng phạt anh rồi.”

"Thạch Khiêm..."

Quý Thạch Khiêm cười khổ, không để cho cô nhìn thấy ánh mắt của anh cũng hồng hồng, nước mắt của người đàn ông giống như sắp chảy xuống: "Xảo Ninh, anh có thật nhiều ước mơ, cũng có thật nhiều hy vọng, anh thật muốn cùng em hoàn thành, em đã từng trải qua cuộc sống vất vả, anh muốn em có thể hưởng thụ những ngày tháng sau thật vui vẻ, có thể không lo về chuyện cơm áo, nhưng em phải cho anh cơ hội..."

“... Thật xin lỗi..."

"Anh nhớ chuyện em đi Đài Bắc suốt đem, chính là giúp anh đóng học phí, em biết không, bắt đầu từ khi đó, anh tự nói với bản thân, nếu như có sự lựa chọn giữa em và bất kỳ thứ gì, anh chỉ biết lựa chọn em, em, và chỉ có em thôi."

Ôm lấy lưng anh, cô không ngừng phát run, không ngừng khóc thút thít, loại cảm giác này thật kỳ quái, đau lòng cũng khóc, mà khi vui vẻ cũng khóc, tất cả tình cảm của cô đều không thể biểu hiện bằng phương thức khác, chỉ có thể khóc, chỉ có thể để mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Anh tìm em đã lâu, anh thật sự sợ, sợ em vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa, sợ em vĩnh viễn không tha thứ cho anh, sợ em hiểu lầm anh rằng anh muốn em đi..."

"Không phải! Em biết là không phải, là tự em đi, không phải anh..."

Sau đó, hai người đều im lặng không ai nói nữa, trong phòng im lặng một lúc, không khí có vẻ dần ấm áp ngọt ngào, bọn họ cũng không muốn nói lại chuyện đau lòng đã qua, không muốn tiếng khóc chiếm giữ không gian ngọt ngào của hai người, hai người chỉ im lặng ôm nhau, cảm nhận không khí ấm áp này.

Một lúc lâu, Quý Thạch Khiêm nói: "Năm năm nay, em đi đâu?"

Cô cười cười, còn cho mình còn trẻ, nhưng thật không thể tin được số tuổi của cô đã tăng lên, cô đã sớm là người phụ nữ thành thục rồi.

"Vốn ở Đài Trung, cũng là làm công việc ở nhà máy, kết quả giám đốc tịch thu xưởng đi Đài Loan, em liền đến Đài Bắc, tìm được việc ở nhà máy này, kết quả khi tổ trưởng nhìn thấy em tàn tật, liền cho qua... còn dọa em giật mình.”

Anh cười cười, cái này thật đúng là số phận! Thật may là anh không đem nhà máy phá đi, thật may là anh đã lựa chọn nhân viên tàn tật, mới có thể tăng cơ hội tìm được cô.

Quý Thạch Khiêm cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy chân cô, chọc cho cô vừa xấu hổ, vừa la lên.

"Bây giờ còn đau không?"

Lắc đầu: "Sẽ không, chỉ là đi lâu hoặc đứng lâu, hơi đau.”

Quý Thạch Khiêm thở dài, trong giọng nói tràn đầy đau lòng: "Em không có đi tìm bác sĩ sao?"

"Có nha! Nhưng mà bác sĩ nói không chữa được, ban đầu thời điểm em bị thương đều không có nghỉ ngơi... Bây giờ... Thôi! Em đã thành thói quen.”

Quý Thạch Khiêm đem chân của cô đặt xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn cô một cái.

Thật tốt, cô đã trở về rồi, loại cảm giác thỏa mãn này thiêu đốt toàn bộ đau khổ của anh trong năm năm qua, nó bùng cháy lên thành cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác có chút tìиɧ ɖu͙©.

Anh hôn môi cô, hưởng thụ ngọt ngào của cô, cô rất xấu hổ. Trước đây anh phải đối cô làm chuyện như vậy, bây giờ anh đột nhiên nhiệt tình như vậy, không để cho cô biết làm như thế nào cho đúng.

"Xảo Ninh, anh yêu em..."

Uông Xảo Ninh cười cười: "Anh trước đây... Chưa từng nói những lời như vậy..."

"Không nói, không có nghĩ là không có cảm giác như vậy.” Anh cười cười: "Trong thực tế, anh nghĩ trước đây rất lâu, đã yêu em.”

Nói xong, anh không hề khống chế mình nữa, hôn cô thật sâu, thăm dò ngọt ngào trong miệng cô, hai người bọn họ ôm nhau thật chặt, kịch liệt chia sẻ tình cảm.

Anh dẫn cô lên giường, vừa hôn vừa muốn cởϊ qυầи áo của cô, nhưng tay cô run rẩy ngăn cản anh, muốn lui bước.

"Rất xấu..."

Quý Thạch Khiêm bắt được tay cô, nhẹ nhàng vạch ra: "Xảo Ninh, anh không quan tâm, chỉ cần là em, anh đều không quan tâm, đừng sợ, cũng không cần ở dây..."

Cô run rẩy thu tay, mặc cho anh xâm chiếm cơ thể cô, anh không ngừng hôn, lửa càng ngày càng cháy lớn, anh rút đi tất cả quần áo của cô, cùng với chính mình

"Thạch Khiêm, em... Là lần đầu tiên, em sợ..."

Anh cười cười: "Anh cũng là lần đầu tiên, cho nên đừng sợ, em không bị thua thiệt.”

"Ghét! Em không phải muốn nói cái này..."

Anh hôn cô, không cho cô nói chuyện, sau đó hai người hòa chung vào nhau, khiến hai người gàn gũi nhau, nhiệt độ gần như thiêu đốt, nhưng không ai nguyện ý dừng lại.

Anh dùng cơ thể của anh nói rõ tình yêu đối với cô, cô cũng dùng cơ thể của mình nghênh đón anh, cô ngầm cho phép anh, tầng tầng tiến vào, từng bước tiến công, hoàn toàn chinh phục cô.

Trong thực tế, người chinh phục anh là cô, có thể cho anh có mọi cảm xúc vui buồn chính là cô, có thể làm cho anh có cảm giác mình đang sống cũng chính là cô.

Cả đời này, mặc kệ có khó khăn gì, anh đều không buông cô ra. Có gì khổ, anh sẽ ngăn phía trước cô, giúp cô chịu, mọi chuyện hãy giao cho anh... Quý Thạch Khiên dẫn Xảo Ninh về nhà của anh, đó là một ngôi nhà nhỏ ở Đài Bắc, không lớn, nhưng đối với một người sống một mình cô độc như anh mà nói, căn phòng có 3 phòng này dường như quá lớn, thậm chí thường cho anh cảm giác trống rỗng.

Nhưng bây giờ, Uông Xảo Ninh đã trở lại, anh có lòng muốn cùng cô xây dựng gia đình, hy vọng có thể cùng cô trải qua những ngày sống thật thoải mái nhất.

Khi họ bước vào cửa nhà, trong nháy mắt, Uông Xảo Ninh đảo mắt nhìn chung quanh, hình như là rất mới, Quý Thạch Khiêm lại không biết xấu hổ:

"Phòng này không lớn, mấy năm nay thật ra đều một mình anh ở, cũng không muốn tìm căn phòng quá lớn, qua một thời gian, anh sẽ tìm một căn nhà mới..."

"Không cần đâu! Nơi này nhìn qua rất thoải mái."

Quý Thạch Khiêm dắt tay cô: "Về sau đây chính là nhà chúng ta."

"Nhà chúng ta...” Uông Xảo Ninh lầm bẩm nhớ.

Quý Thạch Khiêm nắm tay cô, để cô tựa vào ngực anh: "Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không thể ở cùng nhau một chỗ, thật sự bây giờ đã có nhà của mình, anh thật sự hy vọng, có thể sống cùng với em."

Nhìn gò má của anh, Xảo Ninh hạnh phúc cười một tiếng, đây cũng chính là hy vọng của cô, chẳng qua là trong một thời gian, cô đã từng cho rằng đó là hy vọng a vời, xem ra ông trời còn đối xử khá tốt với họ.

Nhiều năm rồi, họ cũng không có cảm giác gia đình, mẹ của họ đã qua đời từ rất lâu, từ khi còn bé đến khi lớn, họ đều giúp đỡ lần nhau, cùng chăm sóc lẫn nhau, nếu không có căn phòng này, họ cũng đem chính họ trở thành người một nhà, trở thành người thân duy nhất.

Nói cũng kỳ lạ, trước đây bọn họ không nói qua chuyện yêu đương, tuy nhiên điều chưa bao giờ hoài nghi chính là bọn họ coi đối phương là người quan trọng nhất.

Gặp lại thì anh nói yêu cô, cô cũng không hề nghi ngờ, không phải bởi vì cô tự tin về mình, mà họ đã trải qua thời gian 10 năm, trải qua biết bao cản trở cùng thương tâm, trong lòng đều có đáp án tất nhiên.

Anh dẫn cô xem phòng cùng tất cả đồ đạc, trong nhà có rất nhiều thứ thậm chí anh còn không biết, không biết trong mà có lò vi sóng, trong nhà có bếp từ, không biết trong nhà có cái này, cái kia... Cuộc sống thiếu vắng cô, trong nhà có cái gì, thiếu cái gì, anh đều không quan tâm, được sống cùng cô một lần nữa, anh mới quan tâm đến nhà này, rốt cuộc thì cũng được coi là một nhà.

Quý Thạch Khiêm muốn nghỉ, trong thời gian rất dài, anh không muốn làm việc, tất cả đều giao cho vợ chồng Lý Bình xử lý.

Thêm Bình Luận