Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Vì vậy Quý Thạch Khiêm nở nụ cười, rất nhẹ, rất cạn, dường như chỉ trong nháy mắt liền biến mất, sau đó anh xoay người rời khỏi cửa sổ.

"Cười cái gì chứ?" Cô lẩm bẩm.

Một khắc kia, bọn họ không có phát hiện, trái tim thế nhưng xuất hiện một loại cảm xúc, gọi là mong đợi.

*

Chương 1

Nhà họ Uông và nhà họ Quý thật ra có rất nhiều điểm chung, đều là quả phụ mang theo đứa trẻ sống một mình, cha của Uông Xảo Ninh và Quý Thạch Khiêm đều vì tai nạn lao động mà chết, hai nhà đều muốn đi khỏi nơi thương tâm đó, vì vậy lần lượt đi tới vùng nông thôn này.

Cho nên hai đứa bé từ nhỏ đều tương đối hiểu chuyện, hiểu được thế nào là chia sẻ việc nhà với mẹ, khiến mẹ chuyên tâm làm việc, chỉ là phương thức của hai đứa bé không giống nhau.

Uông Xảo Ninh nghĩ, cô có thể giúp mẹ làm các loại việc nhà, như là quét dọn, giặt quần áo, nấu cơm, mọi thứ đều được, chỉ có duy nhất việc học thì cô thật sự không được; mà Quý Thạch Khiêm lại khác, anh biết trừ làm một đứa trẻ chăm chỉ, mẹ đối với anh còn có mong đợi khác, mà chính anh cũng biết, muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chỉ có cố gắng chuyên tâm học tập.

Mà hai đứa trẻ cũng thừa hưởng tính cách của mẹ chúng, Uông Xảo Ninh hoạt bát không câu nệ, Quý Thạch Khiêm ôn hòa kín kẽ. Hai nhà là hàng xóm, nhưng lại có tính cách khác nhau, trong những năm tháng trưởng thành đó, hai nhà cùng giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau.

Kể từ ngày hai bà mẹ sắp xếp cho Uông Xảo Ninh đi theo Quý Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập, năm giờ tan học, nhiệm vụ của Uông Xảo Ninh chính là có mặt ở nhà họ Quý, tiếp nhận Quý Thạch Khiêm "Giám thị”

Công xưởng tan việc muộn, bình thường người lớn về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, vì vậy 3, 4 tiếng để cho hai đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau, cũng là chuyện tốt.

Ấn chuông cửa, Uông Xảo Ninh đeo cặp sách, tâm trạng chán nản tới cực điểm. Cùng với mấy ngày qua đến nhà họ Quý làm bài tập, mặc dù bài tập đã làm xong, nhưng thật sự rất nhàm chán, không thú vị.

Hơn nữa Quý Thạch Khiêm là người rất trầm mặc, trừ dạy cô bài tập thì sẽ nói chuyện, còn phần lớn thời gian đều là yên lặng đọc sách của anh.

Không tới nửa phút, đã có người mở cửa, đương nhiên là Quý Thạch Khiêm. Anh đã thay đồng phục, mặc quần áo thể thao, đứng ở trước mặt cô.

"Haizz..." Cô thở dài một tiếng, không còn hơi sức nói gì thêm.

Quý Thạch Khiêm không nói cái gì, nghiêng người sang một bên để cho cô đi vào. Nhìn bộ dáng cô nhỏ gầy, đeo một cái cặp sách thật to, tự nhiên trong lòng anh cảm thấy thật buồn bực.

Cô bé này đã là học sinh trung học, sao hành động và tính cách lại giống như học sinh tiểu học vậy?

Đóng cửa lại, đi theo cô vào phòng khách, ngồi trước bàn đọc sách đặt bên cửa sổ. Phòng khách không lớn, nhưng những đồ dùng nên có đều có, bàn đọc sách, còn có một cái bàn trà, từ đó có thể suy ra hoàn cảnh của gia đình này.

Uông Xảo Ninh ngồi ở trên ghế, cả người nhanh chóng gục xuống bàn, một chút ý nghĩ lấy bài tập ra cũng không có.

Quý Thạch Khiêm nhìn cô, nhíu mày nói "Bài tập mỗi ngày đều làm đến hơn mười giờ mới xong, còn không mang bài tập ra làm sớm một chút?" âm lượng của anh không lớn, nhưng giọng nói trầm thấp, chợt nghe cảm thấy thật giống thầy giáo ở trường học đang mắng người.

Uông Xảo Ninh vội vàng ngồi thẳng, từ trong cặp xách lấy ra nào là vở Tập làm văn, vở tiếng Anh, Số học, hộp bút, không ngừng gãi đầu, bắt đầu cùng chiến đấu với đống bài tập kia.

Còn Quý Thạch Khiêm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cô, đọc cuốn sách anh mới mượn được từ thư viện trường, sách giáo khoa anh đã sớm lật nát, lúc rãnh rỗi anh sẽ mượn xem một ít sách nâng cao.

Bóng lưng hai người rất tập trung, nhưng nhìn trước mặt có thể phân ra hai loại - Quý Thạch Khiêm đọc sách, ngồi vững như Thái Sơn, trừ động tác lật sách, mắt động đọc sách, cái khác đều không nhúc nhích.

Mặc dù mắt của Uông Xảo Ninh cũng nhích tới nhích lui, nhưng không phải đọc sách; tay động tới động đi, nhưng không phải đang làm bài tập, cô nhìn những chữ viết kia, phát hiện chúng không biết cô...cô cũng không biết chúng.

"Tại sao không biết bao nhiêu thì phải gọi là X?" Gãi đầu, Uông Xảo Ninh bị bài tập phương trình làm cho đầu sắp nổ tung, cuộc đời là bể khổ, tại sao phải tự ép mình học những thứ này?

Quý Thạch Khiêm liếc nhìn cô, tiếp tục xem sách của anh rồi chậm rãi nói: "Cậu có thể dùng A, dùng B, dùng chữ cái nào cũng được để đại biểu không biết bao nhiêu. Chỉ là ở trong tiếng Anh, chữ X đại biểu cho những điều chưa biết."

"Hóa ra là vậy!" Uông Xảo Ninh bĩu môi, suy nghĩ một chút, "Khó trách mỗi lần tớ đi thi làm sai đáp án, thầy giáo cũng sẽ ghi cho tớ một chữ X thật to."

Cô tự cho mình thông minh, vì vừa hiểu ra một chuyện lớn không khỏi ở một bên đắc chí; Quý Thạch Khiêm phải khống chế bản thân, mới không bị cô làm cho tức chết.

"Chuyên tâm làm bài tập đi."

"Vâng!"

Nhưng cô chuyên tâm chỉ được năm phút, lại bắt đầu phân tâm nhìn xung quanh, rồi nhìn Quý Thạch Khiêm, lại nhìn quyển sách trong tay anh, cái gì mà "Vật lý học thăm dò thời đại mới" (cái này mình chém =.=), ông trời! chỉ tên sách cô xem cũng đã không hiểu...

"Các cậu ở lớp A có phải mỗi ngày đều chỉ ngồi đọc sách?"

Quý Thạch Khiêm lại nhìn cô rồi nói: "Không phải."

"Vậy các cậu còn làm cái gì?"

Anh cũng không nhìn cô nói, "Hô hấp, ăn cơm, ngủ..."

Uông Xảo Ninh nói lớn, "Đó không phải cũng giống tớ sao?"

"Tớ cũng không nói không giống nhau."

Uông Xảo Ninh cười cười, "Nhưng thành thật mà nói, cậu rất lợi hại đó! Bạn học của tớ đều nói tới chuyện của cậu, nói cậu mới chuyển đến đây một học kỳ, lập tức lấy được danh hiệu đứng nhất toàn trường, được vào học lớp A."

“...”

"Bạn học của tớ còn nói, hiện tại trong trường có rất nhiều nữ sinh rất thích cậu đó..." Nhìn gò má của anh, phát hiện hình dạng này của anh tuyệt đối có thể làm tiền vốn. Khuôn mặt giống như được điêu khắc, sống mũi thẳng tắp, lông mày rậm... Uông Xảo Ninh lộ ra vẻ háo sắc, cúi đầu cười cười, thuận tiện che giấu mặt gương mặt đỏ hồng của cô.

Quý Thạch Khiêm lại quay đầu nhìn về phía cô, hoàn toàn không hiểu cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhìn trên bàn bài tập số học của cô, nửa giờ đã qua mà vẫn y nguyên một tờ, có mấy chữ, chẳng lẽ tối hôm nay lại muốn đến mười giờ sao?

Lại qua nửa giờ, thời gian hơn sáu giờ, Quý Thạch Khiêm đánh dấu đoạn sách đang đọc trong tay, rồi đóng quyển sách lại, đứng lên, động tác này dĩ nhiên làm cho Uông Xảo Ninh chú ý.

"Cậu... cậu phải đi đâu vậy?"

"Tớ có việc, cậu làm bài tập nhanh lên."

"Cậu không được đi chơi đó! Không được bỏ lại tớ, không thể bỏ lại tớ đối diện với mấy bài tập này á! Như vậy quá tàn nhẫn..."

Quý Thạch Khiêm nén giận nói: "Tớ không phải muốn đi chơi."

"Vậy cậu muốn đi đâu?"

"Mẹ tớ sắp về rồi, tớ muốn đi nấu cơm, làm việc nhà."

Uông Xảo Ninh ngẩn người, hơi ngượng ngùng, cô còn vu oan cho anh muốn đi chơi; Quý Thạch Khiêm rời khỏi bàn đọc sách, chuẩn bị đi về phía phòng bếp, xem ra anh muốn đi nấu cơm.

Lúc này, Uông Xảo Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cô đứng lên, nhanh chóng theo phía sau anh, anh đương nhiên cũng chú ý tới động tác này của cô.

"Cậu đi theo làm gì?"

"Chúng ta thương lượng một chuyện có được hay không?"

Quý Thạch Khiêm cao hơn cô một cái đầu, tự nhiên có thể dùng một loại ánh mắt quan sát tỉ mỉ đánh giá cô, thế nhưng trong ánh mắt của cô gái nhỏ lại thanh tịnh đơn thuần, hình như tràn đầy ý nghĩ chơi đùa.

"Chúng ta trao đổi đi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập."

Vẹn toàn đôi bên a! Cô am hiểu làm việc nhà, anh am hiểu việc học, đều là nhân tài, nhưng mỗi người am hiểu lĩnh vực khác nhau thôi, làm gì cứ nhất định mỗi người đều phải giống nhau?

Thêm Bình Luận