Chương 8

39

Cuối cùng mẹ tôi vẫn giữ Lục Cẩn Huyền ở lại ăn cơm.

Ba người ngồi trên bàn cơm có hơi gượng gạo.

Tôi cầm muỗng xúc từng thìa một, cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình.

Ăn một bữa cơm thôi mà cực kỳ gian nan.

Cuối cùng vẫn bị lộ tẩy, đồ ăn bị nghẹn trong cổ họng làm tôi ho sặc sụa.

Lục Cẩn Huyền lập tức rót cho tôi một lý nước, vừa đút vừa vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Tôi đỡ được một chút thì lạnh lùng hất tay hắn ra.

Lục Cẩn Huyền khựng lại, trông có hơi cô đơn.

Mẹ tôi cúi đầu gắp thức ăn, làm như không thấy.

Cơm nước xong, mẹ tôi lấy cớ đưa Lưu Thu ra ngoài đi dạo, trong nhà chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Không khí trong phòng khách lạnh lẽo.

“Cửu Cửu.”

Lục Cẩn Huyền nhỏ giọng gọi tên tôi, thấp hèn xin lỗi tôi: “Anh sai rồi.”

?

“Anh sai chỗ nào?”

Lục Cẩn Huyền sửng sốt, có vẻ như bị tôi hỏi cho nghẹn lại.

Tôi thực sự rất buồn bực.

“Anh…… nói chuyện quá khó nghe.”

“?”

Hắn rất nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, nhưng mà không phải tôi đang bắt bẻ hắn, tôi chỉ đơn thuần hỏi mà thôi.

Lục Cẩn Huyền không hề sai.

Hắn không nên xin lỗi tôi.

Tôi nhíu mày, nói thẳng: “Anh không sai gì cả. Không cần phải xin lỗi tôi, tôi đơn giản là chỉ muốn chia tay với anh mà thôi.”

Hắn sửng sốt.

“…… Vì sao?”

“Không phải em cũng thích anh à? Cửu Cửu, mẹ em còn nói em đặt anh làm hình nền điện thoại……”

“Có phải là vì anh nói thích em không?”

“Không phải.”

Lục Cẩn Huyền hoảng sợ đến mức thậm chí bắt đầu nói lung tung:

“Sau này anh không bao giờ nói như vậy nữa, anh đảm bảo sẽ không nói thích em nữa, ai hỏi anh cũng sẽ nói là không thích em……”

“Lục Cẩn Huyền!”

Tôi cao giọng đánh thức hắn.

Biểu cảm trên mặt hắn rất khó coi, như ý thức được là mình mất bình tĩnh.

Một lúc sau mới lên tiếng:

“…… Có thể…… đừng chia tay không em?”

“Anh xin em.”

“Anh xin em mà Cửu Cửu.”

“Cái gì anh cũng sửa, em không cho anh nói thích em thì anh sẽ không nói, em không cho anh nói gì thì anh sẽ không nói đó, em nói gì anh cũng nghe hết.”

“Đừng chia tay được không……”

“Cửu Cửu.”

Trong lòng tôi chua xót, bụng cồn cào, khó chịu đến mức muốn ọc hết ra ngoài.

Nước mắt không thể chảy ra.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Tôi ghét Lục Cẩn Huyền vì tôi mà cúi đầu.

Tôi càng ghét bản thân khiến Lục Cẩn Huyền phải cúi đầu.

Thiếu niên của tôi từ trước đến nay đều kiêu ngạo.

Nhưng tôi lại năm lần bảy lượt phá nát lòng tự trọng của hắn.

Vào lúc hạ bút ký thỏa thuận, tôi đã biết chuyện này có thể sẽ xảy ra.

Mà khi nó đến thật, trái tim tôi khó chịu như bị ai cắt.

Nhưng tôi đã quyết định.

“Lục Cẩn Huyền.”

“Ai cũng lớn cả rồi, có lúc không cần phải nói rõ ràng nữa.”

“Tôi nói là tôi không thích anh nữa”

“Bây giờ anh đã hiểu chưa?”

Tôi không dám nhìn hắn.

Dáng vẻ nói dối của tôi quá khó coi, tôi sợ hắn nhìn ra được gì.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây một.

“Anh biết rồi.”

Giọng hắn trở lại vẻ lạnh lùng như trước.

Dè dặt, giữ lại cho nhau một chút thể diện cuối cùng.

Còn cái thỏa thuận quá đáng kia, chúng tôi không ai nhắc đến nó.

“Do anh mất bình tĩnh, xin lỗi.”

Hắn để lại một câu rồi rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, hắn chào hỏi mẹ tôi ngoài hành lang, lịch sự cảm ơn.

Đây là lần gặp nhau cuối cùng.

Tôi cắn chặt môi.

Từ nay về sau, Lục Cẩn Huyền và tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Đau đớn như dây leo, bóp nghẹt lấy trái tim tôi không thở nổi.

“Cửu Cửu?”

Giọng mẹ tôi dịu dàng.

“Con ổn không?”

Không ổn.

Không ổn.

Con thực sự không ổn.

Tôi bò dậy khỏi sô pha, loạng choạng đi về hướng WC, va chạm một hồi, cuối cùng ngồi quỳ ở trong WC, bóp cổ phun hết những gì trong bụng ra.

Nước trên sàn phòng tắm tẩm ướt quần áo tôi.

Phun đến khi trong dạ dày không còn gì nữa, nhưng tôi vẫn khó chịu, cứ nôn khan cho đến khi không nôn ra được nữa.

“Cửu Cửu.”

Mẹ tôi đứng ngoài cửa, bưng một ly nước ấm, hai mắt hồng hồng.

“Mẹ ơi.”

Giọng điệu của tôi hỗn loạn, nghe như tiếng động vật gào rống.

“Sao hai người thích nhau lại không được ở bên nhau hở mẹ?”

“Sao trên thế giới này có nhiều thứ ngoài ý muốn vậy ạ?”

“Vì sao, con đã cố gắng như vậy mà……”

“Vì sao cứ phải là con?”

“Vì sao……”

Không thể cho con thêm một ít thời gian nữa được sao?

Nước mắt tôi rơi xuống, giống như một đứa trẻ không giành được đồ chơi, vừa ngang ngược vừa bất lực.

“Cửu Cửu……”

Mẹ tôi nhào đến ôm lấy tôi.

“Không sao.”

“Không sao đâu con.”

Bà ấy dịu dàng an ủi tôi.

“Hắn rất tốt, nhưng mà Cửu Cửu nhà chúng ta cũng không kém.”

“Chỉ là không được may mắn mà thôi, nếu ba con không phá sản, có khi hắn còn không xứng với Cửu Cửu.”

Tôi được bà ôm vào trong ngực

Nước mắt thấm ướt một nửa bờ vai bà.

Không phải.

Không phải.

Mẹ tôi cho rằng tôi cảm thấy bản thân không xứng với Lục Cẩn Huyền.

Thật ra không phải.

Chắn ngang giữa tôi và Lục Cẩn Huyền từ trước đến nay không phải là tự ti.

Cảm xúc của tôi suy sụp không phải vì hắn rời đi, mà là vì chính mình phải rời đi.

40

Đồng nghiệp thắc mắc vì sao tôi lại quen nhiều người giàu như vậy, bởi vì tôi cũng từng là một trong số họ.

Tôi cũng giống như Khương Tích Sương, cũng giống như Lục Cẩn Huyền.

Cho đến năm cấp 3, ba tôi ngoài ý muốn phá sản, may là ông ấy kịp thời ngăn chặn thua lỗ, bán hết của cải lấy tiền, đưa chúng tôi trở về huyện nhỏ.

Ba thương mẹ, mẹ tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ, nên ông ấy không cho bà ra ngoài đi làm, chỉ cho bà ở nhà nấu ăn thôi.

Ông ở bên ngoài liều mạng kiếm tiền, mỗi ngày đều làm việc tới khuya, một mình nuôi sống cả cái nhà.

Những ngày tháng đó thật sự rất khó khăn, ba tôi cứ về đến nhà là ngủ, lâu lâu tôi lại thấy mẹ ngồi ở mép giường đỏ mắt nhìn ba, nhưng khi nhìn tôi lại tươi cười như hoa.

Tôi muốn lớn lên thật nhanh.

Lớn lên rồi có thể chia sẻ gánh nặng cho ba.

Tôi cố gắng học hành chăm chỉ, cố gắng không phụ lòng ba mẹ.

Tôi thường xuyên đứng đầu lớp, nụ cười trên mặt mẹ sẽ càng nhiều lên.

Ngày tháng dần trở nên tốt hơn.

Công việc của ba có khởi sắc.

Sau khi trả hết nợ, cuộc sống gia đình dần khấm khá.

Thời gian ông ấy ở nhà cũng nhiều lên.

Tôi vốn tưởng mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Cho đến khi tin dữ của ba truyền đến sau khi tôi thi đại học xong.

Thật ra chuyện này đã sớm có manh mối.

Ví dụ như công việc của ông bỗng trở nên bận rộn.

Ví dụ như ông bắt đầu thường xuyên đi công tác.

Ví dụ như ông ấy thậm chí cả tháng cũng không về nhà.

Mọi người đều nói là do ba tôi không chịu nổi đả kích nên mới t ự t ử.

Tôi biết là không phải.

Ba tôi chưa bao giờ than dài thở ngắn, ông ấy giống với mẹ tôi, trước mặt tôi lúc nào cũng nở nụ cười, nói Cửu Cửu đừng lo lắng, ngày tháng sẽ dần tốt hơn, ba sẽ bảo vệ con và mẹ.

Sau đó ông ấy bỏ lại hai mẹ con tôi.

Mẹ tôi cũng không hề oán trách ba.

Bà chỉ thấy ba chắc chắn có nỗi khổ riêng, chỉ hận bản thân tại sao lại không phát hiện ra sớm hơn.

Tôi lên đại học, mẹ tôi bắt đầu tìm việc.

Bà không có kinh nghiệm làm việc, được ba tôi bảo vệ quá tốt, nên đi đâu cũng gặp trắc trở.

Cũng may cuối cùng cũng tìm được một công việc thu ngân ở siêu thị.

Tôi gặp lại Khương Tích Sương, đồng thời cũng gặp được Lục Cẩn Huyền ở đại học.

Tôi chăm chỉ học hành, làm thêm, lấy học bổng.

Tuy bận nhưng cuộc sống cũng rất phong phú.

Ngày tháng cũng dần tốt hơn.

Tôi cho rằng tương lai sẽ không phải khổ sở nữa.

Nhưng tất cả đều là tôi “cho rằng”.

Tận cùng của đau khổ chưa bao giờ là có điểm dừng.

Là càng sâu càng đau.

Đại học năm bốn, tôi rất xinh đẹp.

Tôi học giỏi, ưu tú, giấy khen chất đống.

Một tương lai tươi sáng đang chờ tôi, người mà tôi thích tâm đầu ý hợp với tôi, bạn thân tôi ở bên cạnh tôi.

Một ngày trước khi đi du lịch cùng họ, tôi nhận được một email từ ba mình.

Internet bây giờ rất phát triển, ba tôi cũng chạy theo xu hướng, gửi một cái email từ bốn năm trước.

Trong email chỉ có một tệp được đính kèm.

Là hồ sơ bệnh án của ba tôi.

Tính di truyền của bệnh tiểu não mất cân đối.

Hay còn gọi là Parkinson.

55

Tôi đột nhiên hiểu vì sao ba lại t ự t ử.

Đột nhiên hiểu vì sao ông ấy lại nhẫn tâm như vậy.

Tôi là con ba tôi nuôi lớn, tôi hiểu ông ấy, ông ấy cũng hiểu tôi.

Bệnh Parkiston.

Bước đi run rẩy, dáng đi không vững.

Không cầm nắm được, không làm được những động tác nhỏ.

Nuốt thức ăn kém và mất khả năng ngôn ngữ.

……

Không thể chữa khỏi.

Di truyền.

Chi phí trị liệu đắt đỏ chỉ có thể trì hoãn thời gian đi gặp Tử Thần.

Mà đối với nhà chúng tôi, tiền và cái ch.ết, đều giống như nhau.

Tôi cứng đầu y như ba mình.

Chuyện đã quyết định thì sẽ không quay đầu.

Thà rằng giấu tất cả mọi người, tự mình đi con đường ch.ết còn hơn.

Ở cái ngã rẽ tuổi 22, khi người ta đang ở độ tuổi sung sức nhất, có một tương lai xán lạn.

Mà tôi thì lại chỉ thấy một con đường là con đường ch.ết.

Tôi cần rất nhiều rất nhiều tiền.

Không phải vì chữa bệnh, mà là vì đảm bảo cho nửa đời sau của mẹ không phải lo nghĩ nữa.

Ba và tôi, đều không muốn trở thành trói buộc cho người khác.

Bốn năm qua, điều ích kỉ nhất mà tôi từng làm chính là đồng ý thỏa thuận của Lục Cẩn Huyền.

Cả hai chúng tôi đều là những kẻ ngốc.

Một người giả vờ, còn một người thì nhiều lý lẽ.

Hắn nói thích tôi, tôi không đồng ý.

Hắn liệt ra một mớ thỏa thuận tào lao, tôi lại đồng ý.

Tôi có thể ở bên hắn.

Nhưng không thể là bởi vì “thích nhau”.

Còn vì sao lại chiếm mất bốn năm của hắn.

Bởi vì tôi không phải thánh mẫu.

Tôi cũng có lòng riêng của mình.

Nếu không thể cùng người trong lòng bạch đầu giai lão.

Tôi chỉ cần ở bên hắn một khoảng thời gian là được rồi.

41

Bữa tiệc chia tay đó, hắn uống rất nhiều, bày tỏ rất nhiều.

Hắn nói.

“Cửu Cửu, tớ rất thích cậu.”

Tớ cũng vậy.

“Cửu Cửu, cậu có tin là tớ yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên không?”

Tớ tin.

“Cửu Cửu, cậu có đồng ý làm người yêu tớ không?”

Tớ đồng ý.

“Cửu Cửu, tớ tra mạng, con gái tặng khuy măng sét cho con trai là muốn ở bên cạnh người đó.”

“Cậu có ý này đúng không Cửu Cửu?”

Ừ.

“Tớ thật sự rất thích, rất thích cậu, Cửu Cửu.”

“Sẽ thật tuyệt nếu có thể trải qua phần đời còn lại cùng với cậu, Cửu Cửu.”

“Cậu đồng ý không? Cửu Cửu.”

Tớ đồng ý.

“Cửu Cửu.”

“Cửu Cửu.”

“Cửu Cửu.”

……

Lục Cẩn Huyền nói rất nhiều.

Tôi ở trong lòng không ngừng trả lời hắn hết lần này đến lần khác.

Nhưng cuối cùng.

Lại nói với hắn:

“Cậu đừng nói sảng nữa.”

Lục Cẩn Huyền bước 50 bước về phía tôi, tôi bước 49 bước về phía hắn.

Còn lại một bước.

Là ngăn cách giữa sự sống và cái ch.ết.

Là một bước vĩnh viễn không thể vượt qua.

Không phải là em không yêu, mà là em không thể yêu.

42

Tôi có thể cảm nhận được bệnh tật đang mang đi tất cả của tôi.

Tôi biết thời gian đã không còn nhiều lắm.

Ngày hôm sau hai mắt tôi sưng như quả đào.

Mẹ lấy hai cái muỗng đá đắp lên mắt tôi, muỗng đặt lên mí mắt, càng đau hơn.

Cái muỗng rơi xuống đất kêu loảng xoảng.

Tôi không nhặt lên.

“Mẹ, chiều nay còn phải đi rồi.”

“Sao vậy?”

“Lãnh đạo gọi bảo đi làm lại.”

“Sao mà nhanh thế.”

Giọng nói của bà khó nén khỏi mất mát.

Tôi nở một nụ cười: “Mẹ có Lưu Thu mà.”

“Cửu Cửu ngốc.”

Mẹ tôi cũng cười “Vậy mẹ gói ít đồ cho con, chiều con về thì cầm theo, ở đó không mua được đâu.”

“Không cần đâu mẹ.”

Không biết đây là câu nói dối thứ bao nhiêu rồi: “Con chỉ mang có một cái ba lô thôi, mang đồ đi lạch cạch nữa”

“Chân con vẫn chưa có lành đâu, không thể xin nghỉ thêm vài ngày sao?”

“Cũng đỡ đỡ rồi mà.”

Tôi cười, “Chỉ là cứ chống nạng theo thói quen thôi.”

“Vậy chiều mẹ xin nghỉ đưa con đi”

“Không cần đâu mà.”

“Chiều con bắt xe từ dưới lầu đi luôn, không cần tiễn đâu.”

Mẹ tôi nói không lại tôi, đột nhiên nhớ ra:

“Con ở thêm mấy ngày nữa là được rồi, khó lắm con mới về được một lần, mẹ tính đưa con đi thăm ba con, cũng sắp đến ngày rồi.”

Tôi chỉ cười.

43

Đến chiều đột nhiên có hơi oi bức.

Mẹ đưa tôi xuống dưới lâu.

Tay vịn trên hành lang vẫn dính đầy tro bụi như vậy, làm cho lòng bàn tay tôi dơ hầy.

Xe gọi sẵn đang đậu ở dưới lầu, Lưu Thu xoay xung quanh chân mẹ, tôi cố hết sức ngồi xổm xuống, dùng sức xoa đầu nó.

“Mày phải giúp tao chăm sóc mẹ cho tốt đấy.”

Lưu Thu dù nghe không hiểu, nhưng vẫn phối hợp sủa hai tiếng.

Tôi cười đứng dậy, ôm lấy mẹ.

“Con đừng có bận rộn quá mà quên mất sức khỏe của mình đấy, được nghỉ không về cũng không sao, ra ngoài chơi cho thong thả, nghỉ ngơi nhiều lên nhé.”

“Dạ.”

Tôi buông tay, yên lặng nhìn bà, “Mẹ phải chú ý sức khỏe nhiều vào đấy, chăm đến quảng trường nhảy với mấy dì nhiều vào.”

“Nếu mà có thích chú nào……”

Tôi cười, “Con cũng sẽ ủng hộ mẹ.”

“Nói cái gì vậy, Cửu Cửu ngốc.”

Mẹ tôi cũng cười, “Ba con trên trời mà biết sẽ giận đó”

Không khí ly biệt cũng nhẹ nhàng hơn.

Tôi ngồi trên xe, nhịn không được quay đầu lại nhìn bà.

Một người một chó đứng ở nơi đó.

Càng ngày càng nhỏ.

Càng ngày càng nhỏ.

Cho đến khi không nhìn thấy nữa.

44

Xe dừng lại ở nghĩa trang.

Tôi chống nạng, quãng đường vốn chỉ đi có mười phút, tôi đi hết cả tiếng.

Dừng lại trước mộ của ba.

Tôi không tới để thắp nhang cho ba.

Đây là điểm kết thúc mà tôi chọn cho mình.

Vừa lúc sau này tôi ở với bố, mẹ sẽ không phải đi hai chuyến.

Tôi dựa vào bia mộ của ông, cây nạng đặt trên đất, run rẩy móc từ trong túi ra một hộp thuốc ngủ, vặn nắp hộp ra, đổ hết vào miệng.

Viên thuốc cứng ngắc mắc ở trong cổ họng, nhiều quá thật sự khó nuốt.

Tôi phải cố gắng lắm mới nuốt được hết, nhưng vẫn bị sặc, ho dữ dội.

Trước khi ch.ết vẫn khiến người ta khó chịu như vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt đã xuất hiện mấy cái bóng.

Bệnh càng ngày càng nặng thêm

May là tôi ch.ết trước, không phải chịu đau khổ nữa.

Ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười.

Xa xa có tiếng chim hót líu lo, một buổi chiều oi bức, nhưng ở nghĩa t r a n g lại khá mát, thậm chí còn có gió đập vào mặt, mang theo chút hương thơm của lá xanh.

Giống như chỉ là một buổi chiều bình thường.

Cảm giác buồn ngủ ập đến.

Mí mắt tôi bắt đầu nặng trĩu.

Lúc tôi biết mình có khả năng bị bệnh, không phải là tôi không oán.

Tôi chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vẫn chưa kịp nhìn đời.

Sau đó tôi khóc cả một ngày, mắng ông trời bất công, mắng cuộc đời nhiều chông gai.

Mắng mệt rồi.

Tôi lại cảm thấy mình cũng may mắn.

Tôi có tuổi thơ hạnh phúc, có ba mẹ luôn luôn yêu tôi, có người mình thích cũng thích mình, còn có một người bạn tri kỷ.

“Ánh trăng sáng” không phải là trà xanh, người đàn ông bắt bạn làm “thế thân” chỉ có hơi ngốc một chút thôi.

Mọi người đều rất tốt.

Lục Cẩn Huyền rất tốt, Khương Tích Sương rất tốt, Đoạn Sơ Cửu rất tốt, mẹ rất tốt, ba cũng rất tốt.

Chỉ có một thứ không tốt chính là, Cửu Cửu có hơi không được may mắn.

45

Ý thức bắt đầu biến mất.

Bốn năm tăng ca thức bao nhiêu đêm.

Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một chút.