Chương 4

Từ ngày cưới, hành hạ cô anh chỉ thấy cô im lặng, không nói hay gì cả, chỉ im lặng chịu đựng, anh tưởng rằng cô biết thân phận của mình nên mới như vậy… nhưng bây giờ anh nhận ra, im lặng là một thứ rất đáng sợ.

Anh cứ ngồi đó, nhìn cô hôn mê trên giường, vợ à, chỉ cần em tỉnh lại, hai ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới nhé, anh xin lỗi vì đã làm đau em, tổn thương em, nhưng em hãy cho anh một cơ hội, một cơ hội để anh xin lỗi và bù đắp cho em nhé vợ.

Hạo Kỳ bên ngoài lúc này cũng đi vào, vỗ vai anh mà nói:"Tớ giao em gái mình cho cậu, nhưng chỉ cần em ấy bị tổn thương lần nữa thì cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy em ấy nữa đâu"Lời nói của Hạo Kỳ có chút tức giận và chắc chắn, là bạn với nhau, anh cũng đã biết Đỗ Phúc này yêu em gái mình như thế nào, trớ trêu thay, em gái anh lại là công cụ bị lợi dụng của Lâm Trình Kha, nên mới r ngày hôm nay, cũng chính là ông ta, người đã chia cắt tình anh em của anh và em gái mình bấy lâu nay, Lâm Trình Kha tôi Hạo Kỳ này không tha cho ông đâu, đồ cầm thú như ông đừng để tôi bắt được, không thì không xong đâu!

Anh ngồi bên giường nắm nhẹ bàn tay của cô, ngủ gục bên giường khi mệt.

Hạo Kỳ cũng ở lại bệnh viện, nó cũng vậy. Nhưng đến một hai giờ sáng, nó mệt mỏi ngủ cạnh bên Hạo Kỳ, thời tiết đang se lạnh, để nó ngủ thế này thì cảm mất. Nên Hạo Kỳ ôm nó về nhà mình, còn cô anh giao cho Đỗ Phúc kia, đợi em gái anh tỉnh lại rồi tính, nếu em gái anh không muốn ở bên Đỗ Phúc kia thì anh trai Hạo Kỳ này sẽ đưa em gái mình đi.



Cô hôn mê hết ba ngày, sau khi tỉnh lại thấy anh bên cạnh, anh thấy cô tỉnh lại vui mừng, ôm chặt cô vào lòng, không chú ý lỡ làm đau cô, đυ.ng trúng vết thương anh đánh cô lúc trước, cô không chịu được la lên:“Ông chủ…đau”

Anh nghe cô nói, vội bỏ cô ra, anh hấp tấp quá làm cô đau rồi, nhưng… cô vừa gọi anh là gì? Ông chủ? Anh là chồng cô mà…?

"Em gọi anh là gì?"Anh hỏi.

Cô bất giác, đưa hai tay lên ôm mình, run run trả lời:"Ông chủ… đừng đánh tôi, tôi sẽ về nhà làm việc ngay mà, ông chủ đừng đánh tôi, Di Di không ngoan, Di Di sẽ về nhà làm việc và chịu phạt"Cô nói rồi run rẩy bước xuống giường, nhưng chưa bước được bước nào đã ngã nhào, cũng may anh đỡ kịp.

"Em không cần đi đâu, ở đây dưỡng bệnh đi"Anh nhẹ nhàng nói, sao cô… khác lúc trước quá vậy? Cô chưa từng nói chuyện với anh như vậy.

"Di Di không ngoan, Di Di sẽ về nhà làm việc, đừng… đánh Di Di"Cô lại lẩm bẩm, vội rời khỏi vòng tay anh định bước đi.

Anh vội kéo cô lại:“Em không cần đi đâu cả, ngoan”

"Không… không…"Cô cứ lẩm bẩm, ôm đầu.

Anh bất lực, đặt cô lên giường nói:"Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ"Xong anh vội đi, nhìn cô như vậy sao anh chịu nỗi đây?

Bác sĩ bị anh vội kéo đến, nhưng vừa đến phòng thì thấy Hạo Kỳ, không thấy cô. Hạo Kỳ thấy anh, đi lại nắm cổ áo anh tức giận quát:“Em gái tớ đâu?”

Di nhi của anh đâu? Cô đi đâu?