Đến nhà ăn dành cho nhân viên, dĩ nhiên là ăn cơm đơn giản, đừng có nghĩ có món gì ngon, chẳng qua người làm việc ở đây, đại khái cũng không có nhiều thời gian để hưởng thụ cái gọi là thức ăn ngon; trong vòng nửa giờ có thể ăn xong, đa số chính là tranh thủ nửa giờ trong thời gian làm việc.
Từ chọn món ăn đến mang thức ăn lên, chỉ mất nửa phần thời gian, nhưng mà không biết vì sao, bình thường luôn lớn giọng nói chuyện, vậy mà Nghiêm Sĩ Dương lại không nói câu nào, thật sự im lặng, điều này làm cho Thẩm Bội Tuyền rất không quen.
"Khi nào thì kết thúc thử việc?"
Anh giật mình, ngẩn đầu nhìn về phía cô, "Cái gì?"
"Tôi hỏi, khi nào thì kết thúc thử việc?"
"À! Tháng sau thẩm tra văn kiện, chắc sẽ qua."
Thẩm Bội Tuyền gật đầu, "Chúc mừng anh!" Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng từ dự khuyết, thử việc, thành kiểm sát trưởng thật , trong nháy mắt đã sáu năm trôi qua.
Sáu năm này, bọn họ cứ như vậy một ở tòa án, một ở sở kiểm sát, đi con đường cuộc đời của chính mình, hướng đến mục tiêu mà mình đã chọn.
Cô trước kia từng bước trở thành thẩm phán, thành tựu và cống hiến cũng không nhất định thắng anh, quan trọng nhất là, Sĩ Dương có một tinh thần vững chắc không dao động, khẳng khái; không như cô, vừa tròn ba mươi tuổi, cả người giống như đã già đi.
"Ai! Có được nhậm chức hay không đối với tôi không có ảnh hưởng, vụ án nên làm tôi vẫn sẽ làm."
"Cho nên đối với nghi phạm lớn giọng, anh chính là sẽ tiếp tục lớn giọng; nên cùng thẩm phán sẵng giọng, anh cũng sẽ không lùi bước, đúng hay không?"
"Làm ơn!" Ngiêm Sĩ Dương rất không phục, "Tôi trời sinh đã lớn giọng, cô cũng không phải không biết; huống hồ nếu tôi thật sự muốn đe dọa bị cáo, còn cần giúp hắn chuẩn bị đồ ăn, nước uống , tôi làm sao phải đối tốt với bọn họ như vậy?"
Anh oán giận, cô vừa uống nước nước trái cây vừa nghe.
Lúc này đồ ăn đã được đưa lên, cô hoạt động, Nghiêm Sĩ Dương vẫn tiếp tục nói, "Tôi cùng quan tòa sẵng giọng? Đấy chỉ là đối với cô, các thẩm phán khác tôi nào dám?"
Thẩm Bội Tuyền lẩm bẩm, "Cho lên anh đặc biệt xem thường tôi?"
"Không phải!" Anh lớn giọng phản bác, sợ cô hiểu nhầm, "Tôi không có xem thường cô." ngược lại, anh rất bội phục cô.
Anh biết mình phá án chỉ biết xông lên, anh chỉ nghĩ đào móc ra sự thật, thầm nghĩ muốn thay người bị hại đòi lại công bằng; nhưng là Tiểu Tuyền phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề --- ví dụ như nếu đem bị cáo giam giữ, sau khi được thả ra vẫn sẽ tiếp tục phạm án, vậy đem bị cáo giam giữ thật sự không có tác dụng, bởi vậy cô quyết định kẻ cướp chuyên nghiệp phải cưỡng chế công tác.
Việc này cũng không phải kiểm sát trưởng như anh cần lo lắng, nói cách khác, anh không cần tỉ mỉ, chỉ cần đem chứng cứ thu thập đầy đủ là được rồi.
"Tôi hay nói đùa." Ngược lại, cô biết mấy năm nay anh đã chín chắn hơn nhiều.... ....
"Cô không cần đùa kiểu này, tôi sẽ tưởng thật." Nghiêm Sĩ Dương nhăn mày, anh thật sự nghĩ rằng cô sẽ hiểu nhầm anh, mà đấy là điều anh không nguyện ý nhìn thấy nhất.
"Nhưng tôi hi vọng khi anh hỏi han bị cáo không cần quá hung dữ, đây không phải là nói đùa, Sĩ Dương, chúng ta biết nhau đã nhiều năm, tôi quen với cách nói chuyện của anh, nhưng người khác thì không, ngày nào đó anh gặp phải thẩm phán để ý cách hỏi han của anh, vậy anh nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi biết!"
Một bữa cơm, không muốn nói chuyện công việc, cuối cùng vẫn là không tránh khỏi, vì đây là công việc của bọn họ.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện trời đất, có một số đề tài liên quan đến vụ án, khiến cho bọn họ không có khẩu vị, nhưng có một số đề tài làm cho bọn họ cười ha ha, âm lượng to, làm cho người bên ngoài đều nhìn vào đây.
Bữa cơm đến giờ kết thúc, Nghiêm Sĩ Dương không thể đánh mất cơ hội, vôi vàng từ túi trong tây trang lấy ra một hộp --- đóng gói tinh xảo --- đặt lên bàn, để trước mặt Thẩm Bội Tuyền.
"Đây là cái gì?"
"Tặng cô."
Thẩm Bội Tuyền cười không dám nhận, "Anh lấy thân phận gì tặng cho tôi? Nghiêm Sĩ Dương hay là kiểm sát trưởng?" Nếu như là người sau, cô không thể nhận.
Nhưng mà nói thật ra, từ trước kia đến bây giờ, anh hay tặng quà cho cô, nhưng phần quà này.... ....Ở trong mắt cô gái bình thường hẳn là không vui, nhưng mà cô thật thích, mỗi phần quà anh đưa cô đều rất quý trọng, cô đều giữ lại,
Nghiêm Sĩ Dương cười, "Cô không cần khẩn trương như vậy được không, đây là tôi lấy thân phận Nghiêm Sĩ Dương tặng cho cô."
Cô gật đầu, thu quà, đem gói đồ mở ra, làm cô ngạc nhiên là, bên trong lại là một cái PDA, còn là loại mới nhất. "Đây là cái gì?"
"PDA nha! Trọng điểm không phải nó là cái gì, mà là.... ..."Nhận lấy máy, cầm bút lên chạm vào màn hình, "Trọng điểm là nơi này, nhìn xem, cô chỉ cần chạm vào, lập tức có thể tra đến điều khoản, còn có quyết định cao nhất của tòa án, và giải nghĩa pháp luật.... ....."
Thẩm Bội Tuyền không khỏi bật cười, nhìn người đàn ông trước mắt này như là đang hiến vật quý, "cho nên.....Cho nên đây là một quyển pháp luật toàn thư phải không?"
"Đúng vậy! Đây là pháp luật toàn thư bản điện tử."
Cô rốt cuộc bật cười, nụ cười sáng lạn tràn đầy khuôn mặt, ông trời, người đàn ông này bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, trải qua mười năm mài dũa, tại sao không có chút "tiến bộ" nào!
Đã ba mươi tuổi, còn đưa cho cô pháp luật toàn thư, không có quà tặng khác --- đối với việc đưa quà tặng kiểu này mà nói, thật sự có thể nói là anh ta không hề có tiến bộ,
Năm đó bởi vì hoàn cảnh nhà cô không tốt, dùng đi dùng lại một quyển pháp luật toàn thư, sợi dây đánh dấu bị rơi cũng không thay được quyển mới; anh nhìn thấy đã đưa cho cô một quyển.
Nhiều năm qua, mỗi khi sinh nhật cô, anh sẽ đưa cho cô một quyển pháp luật toàn thư; cất giữ mấy năm nay cũng được hơn mười quyển đặt ở trên tủ sách trong phòng làm việc của cô.
Cô mới vừa cao hứng một chút, nghĩ rằng sẽ nhận được từ người bạn học cũ này quà tặng mới. Thấy hộp quà nhỏ đi rất nhiều, nghĩ rằng chắc không phải là sách đâu! không nghĩ tới lại là một chiếc máy PDA cài đặt hệ thống tra pháp luật, cô cười, cầm lấy ngắm nghía, trong lòng cũng không nói được là vui vẻ hay là thở dài.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn, "Cô không vui mừng à?"
"Không có! Tôi rất vui mừng." Thẩm Bội Tuyền cười. Cô vui mừng là, anh không thay đổi một chút nào; mặc dù bọn họ đều đã lớn lên, cũng đi vào trong xã hội dơ bẩn này, mỗi ngày đối diện với tội phạm dơ bẩn nhất trong cuộc sống, nhưng tâm tư của anh vẫn rất đơn giản, như anh trước đây.
"Vui mừng là tốt rồi."
"Chẳng qua ngày hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi, không phải trước kia đều là vào sinh nhật của tôi anh mới đưa luật pháp toàn thư sao?"
Nghiêm Sĩ Dương dừng một chút, đột nhiên không biết nên nói thế nào, gãi gãi đầu, sờ đông, sờ tây, chính là không chịu nói thẳng ra.
Thẩm Bội Tuyền nhìn phản ứng lần này của anh, không hỏi lại nữa, vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy lịch treo tường của nhà ăn: ngày mười bốn tháng hai.... .....
Lễ tình nhân......
Cô cười, bắt đầu ngắm nghía PDA; anh nhìn thấy cô chơi rất vui vẻ, thế là bắt đầu dạy cô chức năng mới; hai người giống như trẻ con, nhìn thấy đồ chơi mới, liền chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Bỗng nhiên, cô hỏi anh một câu, "Đây là quà tặng lễ tình nhân phải không?"
Khuôn mặt ngăm đen của Nghiêm Sĩ Dương nháy mắt biến hồng, không biết nên nói thế nào, nhưng anh cũng biết mình không thể không nói lời gì. chỉ là có chút việc, có chút cảm giác chính mình mấy năm mới hiểu được, anh lại không nói ra.
Cô làm bạn, cô giúp đỡ, cô ủng hộ và giáo huấn, anh đều nhớ, rõ ràng.... .....
"Kiểm sát trưởng, cảnh sát đưa nghi phạm đến, chủ nhiệm kiểm sát trưởng muốn ngài lập tức đi tới."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh, Nghiêm Sĩ Dương khôi phục chuyên tâm, đứng lên, hơi áy náy nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, tôi....."