Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

"Nếu như là từ trong miệng Đường Vinh nói ra, thì không có đạo lý gì mà tôi không ký lệnh lục soát."

"Có ý gì?"

Thẩm Bội Tuyền nói qua kế hoạch của cô ── thật ra thì cô không nên nghĩ những kế hoạch như vậy, cô là quan toà, cũng không phải kiểm sát.

Làm như vậy nghĩa là cô đang làm trái luật, làm trái quan niệm trung lập của quan toà!

Nhìn thấy Sĩ Dương cũng rối loạn trận cước khi đối mặt với Tiểu Quân ── anh còn chạy tới chỉ trích cô lén lút cùng luật sư của bị cáo gặp mặt, không có chút nào chú ý tới tình cảm và thể diện của mình, cô liền biết anh đã sắp mất trí rồi.

Hơn nữa cô là quan toà, cô muốn giữ vững chính nghĩa, nhưng … nếu như trình tự thẩm phán (thẩm lí và phán quyết) không thể mang đến chính nghĩa, vậy thì ít nhất trong phạm vi pháp luật cho phép, cô cũng muốn trợ giúp một phen.

Có lẽ cô rất ngốc ── học tỷ cũng nói, mỗi hành động của cô đều là đem Tiểu Quân đẩy về bên cạnh Sĩ Dương; Đúng vậy a! Cô rất ngốc, cô cũng không ngừng nghi ngờ mình như thế nào lại ngốc như vậy?

Nhưng có lẽ. . . . . .cô không yêu Sĩ Dương. . . . . . Cô yêu chính nghĩa, cô đã gả cho chính nghĩa rồi, cho nên cô không sao cả. Giờ cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

. . . . . . Nói không yêu, chính là gạt người, nếu không cô cần gì bởi vì một câu chỉ trích của anh mà đau lòng, khổ sở?

"Tiểu Tuyền, cám ơn em." Anh biết cô căn bản không cần phải làm như vậy, tất cả cũng là vì giúp anh.

Ai ── qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn giống như trước, đều một lòng giúp đỡ anh; hiện tại, anh cảm thấy thật có lỗi với cô.

Lắc đầu, "Không cần phải nói cảm tạ, anh muốn theo đuổi chính nghĩa, tôi cũng vậy, chúng ta đều vì cùng một mục tiêu."

"Tiểu Tuyền, anh vẫn muốn nói. . . . . . Chúng ta có phải nên nói một chút hay không?" Đêm hôm ấy, dù sao bọn họ cũng đã tỏ tình với nhau. . . . . .

Lại lắc đầu, "Tôi phải làm việc, anh trở về đi!"

"Tiểu Tuyền. . . . . ."

". . . . . . Đối tốt với Tiểu Quân, cô ấy cần thời gian mới có thể khôi phục."

Nghiêm Sĩ Dương thở dài, còn muốn nói tiếp, "Tiểu Tuyền, anh. . . . . ."

"Lúc đi nhớ đóng cửa." Thẩm Bội Tuyền ngồi trở lại vị trí xử lý công văn, chuyên tâm nhất trí, không bị ảnh hưởng, cũng không nhìn anh nữa.

Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy cô như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, anh không biết nên làm thế nào? Anh có thể vì phá án mà nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng bây giờ lại không biết nên xử lý tình cảm của mình như thế nào.

Trong lòng nặng nề thở dài, xoay người rời đi, theo lời cô nói đóng cửa lại, trả cho cô không khí an tĩnh.

Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền ngừng lại động tác trong tay, tay nắm bút khẽ run, cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng mình phải lưu lại một mình.

Cô cảm thấy cô đơn, có thể theo cô cũng chỉ có nước mắt.

Lại một lần mở phiên toà, Đường Vinh ngồi ở chỗ của bị cáo ngáp lên ngáp xuống, tỏ vẻ cực kỳ phiền chán ── mấy lần mở phiên toà dường như không hề tiến triển, hai bên vẫn cứ cố chấp, cãi hoài không dứt.

Luật sư bị cáo hướng về phía Thẩm Bội Tuyền nói: "Chánh án, bên biện lần nữa yêu cầu chánh án nên nhanh chóng quyết định, nếu như cô Uông Ánh Quân không kiện, đại biểu vụ án này không có người bị hại, chánh án nên quyết định không thụ lí."

"Cứ một kéo hai kéo, mỗi lần đều cãi cọ những vấn đề như vậy, làm cho đương sự tôi cảm thấy tổn thương rất lớn. Huống chi đương sự tôi còn là ông chủ lớn của xí nghiệp, có bao nhiêu nhân viên phải chiếu cố. Mỗi tuần đều phải lên toà án, thật sự là rất phiền toái ."

"Con mẹ nó, nói xong chưa?" Nghiêm Sĩ Dương giễu cợt mắng.

Luật sư bị cáo thiếu chút nữa giận sôi lên, Thẩm Bội Tuyền cũng vẫn như cũ, cầm dùi gõ một cái.

"Yên lặng, duy trì trật tự tòa án" Thẩm Bội Tuyền tùy ý mở hồ sơ ra, "Hôm nay người bị hại cũng ra tòa, nhưng xét thấy người bị hại đang chịu thương tổn về thể xác và tinh thần, nên…chỉ trong tình trạng bắt buộc thì mới cần người bị hại nói chuyện, còn không, cũng sẽ tận lực không để cho người bị hại lên tiếng."

Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên đứng lên, "Chánh án, kiểm phương yêu cầu kiểm tra phần chứng cứ mới tìm được."

Thẩm Bội Tuyền dĩ nhiên biết đây là ý gì, nhưng cô vẫn giả bộ không biết, "Chứng cứ gì?"

Tiết mục của hai người đang diễn rất tốt. Đây cũng chính là tiền đặt cược của bọn họ, chỉ có thể nói là được ăn cả ngã về không, nếu như thất bại thì sẽ mất hết, phải xử Đường Vinh vô tội phóng thích, bình yên rời khỏi tòa án.

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương tin tưởng Thẩm Bội Tuyền, anh đã sớm thừa nhận cô thông minh hơn anh, không giống anh chỉ biết thẩm vấn phá án; Ông trời! Anh rất tin tưởng cô, từ trước đến bây giờ đều là sùng bái cô!

Luật sư bị cáo đứng dậy, "Kháng nghị, kiểm phương có chứng cứ mới, thì phải ở phiên toà điều tra đưa ra chứng cứ, nếu không chính là đánh bất ngờ với bên biện."

Thẩm Bội Tuyền không ủng hộ, "Cho nên hiện tại không phải nói ra để cho luật sư nhìn sao?" Ngụ ý chính là chấp thuận kiểm phương đưa chứng cứ.

Thế là Nghiêm Sĩ Dương kêu người đẩy vào một cái TV cùng đầu đĩa, sau đó từ trong một đống hồ sơ ở trên bàn lấy ra một cái cd, bỏ vào trong đầu đĩa."Phần chứng cớ này vô cùng mấu chốt, vừa vặn có thể nói rõ người bị hại tuyệt đối không giống như bị lời luật sư bị cáo nói, tự nguyện cùng bị cáo lên giường, mà là bị cường bạo."

Đường Vinh nhìn, thân thể nhất thời run lên, cúi đầu cùng luật sư bàn luận xôn xao, giống như là đang thảo luận làm như thế nào để đối mặt với trường hợp có chút mất khống chế này.

Phim bắt đầu phát hình ── trên thực tế chính là phát ra cho Đường Vinh nhìn, Nghiêm Sĩ Dương cùng Thẩm Bội Tuyền đều đang nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đường Vinh, phải giám sát chặt chẽ biến hóa trên gương mặt hắn.

Trong phim là một gian phòng, bên trong gian phòng có một cái giường lớn, hình ảnh rất mơ hồ, giống như là ảnh chụp; hình ảnh xuất hiện một tên đàn ông ở bên giường truy đuổi một cô gái… cô gái thét chói tai, không ngừng chạy… nhưng không thể trốn đi đâu được, bị tên đàn ông bắt lại.

Tên đàn ông đè cô gái xuống giường, cô gái vẫn không ngừng thét chói tai, nhất thời hắn ta đánh cô mấy bạt tai, cô gái chuyển thành khóc thút thít, tên đàn ông cười to, tiếp tục đánh, sau đó xé quần áo của cô gái. . . . . .

Đường Vinh đổ mồ hôi hột ── làm sao có thể? Điều này sao có thể. . . . . .

Hình ảnh tiếp tục phát ra cảnh tượng kinh khủng kia, ánh mắt Đường Vinh lóe lên, thân thể hình như liên tiếp phát run; hình ảnh không ngừng phát, còn hắn như đang chịu đả kích lớn, tay chân cũng không biết nên để nơi nào.

Luật sư của Đường Vinh cũng trợn mắt, trong lúc nhất thời quên luôn cả phản ứng.

Ngay lúc phim sắp chuyển sang cảnh khác, Đường Vinh giống như là không chịu nổi, đột nhiên hô to, "Điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Các người làm sao có thể có cái cái đĩa này? Tôi đã đặt nó trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, làm sao có thể? Làm sao có thể. . . . . ."

Dùng remote bấm nút ngừng lại, Nghiêm Sĩ Dương lập tức đứng lên, "Anh nói anh đem tất cả đĩa đặt trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng?"

"Tôi. . . . . ."

Chuyển sang Thẩm Bội Tuyền, "Xin Chánh án đồng ý ký lệnh lục soát, để kiểm phương đi kiểm tra."

"Không thể nào! Làm sao ngươi có thể có cái này. . . . . ." Đường Vinh vẫn còn kinh sợ, tự lẩm bẩm.

"Cái này chỉ là những đoạn phim A phiến bình thường, nếu không phải ngươi có tật giật mình thì…, đây chỉ là dùng để buộc ngươi nói ra chỗ để cd ở đâu mà thôi!"

Nhờ có Tiểu Tuyền nghĩ ra diệu chiêu này!

Luật sư bị cáo lập tức đứng lên lớn tiếng trách cứ, "Đây là lường gạt! Xin Chánh án không đáp ứng, đây là dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo . . . . ."

Thêm Bình Luận