Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

Chưa từng tồn tại!

Hiện tại trong mắt anh chỉ có Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Quân mà chửi cô. . . . . . Ai ──

Giữa trưa, Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi tòa án ── cô cần tìm một chỗ để tỉnh táo suy nghĩ. Mặc dù đây không phải là công việc của cô, mặc dù trong lòng luôn nghĩ chỉ cần làm tốt chức vụ quan toà của cô là được rồi, nhưng khi nhìn Nghiêm Sĩ Dương giống như con ruồi không đầu bay tán loạn, cô vẫn không tự giác mà muốn nghĩ biện pháp giúp anh.

Cô đi tới một quán cà phê, kêu một ly cà phê và một món ăn, trên bàn là quyển vở ghi chép, nắm cây bút trong tay, ở trên quyển vở viết đông viết tây, giống như đang phán đoán cái gì.

Cà phê cùng món ăn đã đưa tới, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, trên cuốn vở là sơ đồ quá trình của vụ án, óc cô không ngừng suy luận. . . . . . Năm đó rốt cuộc là có chuyện gì?

Tiểu Quân biến mất cả đêm, nghe nói khi đó, Đường Vinh từng cùng cô về Uông gia để gặp cha mẹ, khi đó liền có tin đồn là bọn họ ở chung một chỗ, mấy năm nay cũng chưa từng gặp qua. . . . . .

Rốt cuộc Đường Vinh là người như thế nào? Làm sao mà chỉ trong một đêm lại xuất hiện trong khi Tiểu Quân cùng Sĩ Dương vẫn còn đang lui tới?

Người này rốt cuộc chui ở đâu ra?

Anh ta là danh nhân, là con trong một gia đình nổi tiếng, truyền thông nói anh ta hòa ái dễ gần, thường quyên tiền làm việc thiện; nhưng Tiểu Quân lại rất sợ anh ta, rốt cuộc là tại sao. . . . . .

Cô cũng rất hoài nghi, ngày đó cô cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của anh ta.

"Xin hỏi tôi có thể ngồi chứ?"

Một người đàn ông đột nhiên mở lời, cắt đứt tất cả suy nghĩ của Thẩm Bội Tuyền, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc không thôi, thậm chí có phần tức giận.

Đó là luật sư của Đường Vinh. . . . . . Đối phương kéo cái ghế đối diện Thẩm Bội Tuyền, trực tiếp ngồi xuống, thậm chí gọi phục vụ, kêu một ly cà phê. "Không ngại cùng bàn chứ?"

Thẩm Bội Tuyền dựa vào ghế, ôm ngực nhìn anh ── đây cũng không phải là ngày đầu tiên cô ngồi lên vị trí hiện tại, cô làm sao có thể không biết người trước mắt này có mục đích gì."Anh thật to gan! Vụ án của đương sự anh hiện tại đang do tôi thẩm tra, vậy mà anh dám bí mật tới đây gặp tôi? Anh có tin là tôi mời kiểm sở tới đưa anh về trừng phạt không?"

"Không cần tức như vậy chứ?"

"Nếu bây giờ anh lập tức rời đi, tôi còn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nếu không tôi liền theo luật điều thứ 40 mời kiểm sở đưa anh về trừng phạt!"

"Chánh án Thẩm sao lại khó khăn vậy? Chẳng lẽ những điều tôi định nói, một chút hứng thú cô cũng không có sao?"

"Không có!"

Đối phương vẫn ung dung, "Vậy cũng không nhất định, có lẽ những gì tôi sắp nói, Chánh án Thẩm sẽ có hứng thú đó."

"Mời rời đi. . . . . ."

"Nghe nói kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương cùng vị hôn thê của đương sự tôi lúc ở đại học từng là người yêu của nhau?" Anh ta trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, để tránh bị cô đuổi đi thật.

Thẩm Bội Tuyền không nói.

"Chỉ là khi đó, cô Uông Ánh Quân bị đương sự của tôi theo đuổi. . . . . . Là đàn ông đúng là sẽ không chịu nổi, khó trách kiểm sát Nghiêm cứ gây sự với đương sự tôi."

Thẩm Bội Tuyền cười, "Hôm nay anh tới đây, chắc không chỉ là muốn làm ảnh hưởng đến lòng của tôi chứ? Anh có lời gì thì thành thật mà nói đi!"

Bởi vì kết quả cũng giống nhau, đợi bản án thẩm lý xong, cô nhất định sẽ xử lý tên luật sư phách lối cuồng vọng, xem kỷ luật như không này.

"Nghe người ta nói, tình cảm của chánh án Thẩm cùng kiểm sát Nghiêm cũng không tệ lắm?"

Tim lỡ một nhịp, nhưng cô vẫn cố gắng giả bộ không bị ảnh hưởng, "Luật sư không lo đọc hồ sơ, lại ở đây xem tạp chí bát quái. Nếu như anh lo lắng tôi sẽ thả cho kiểm sát Nghiêm, vậy thì… anh nên thay đương sự của mình biện hộ cho tốt."

"Tôi đương nhiên không lo lắng chánh án Thẩm thiên vị, bởi vì Chánh án Thẩm nhất định cũng rất rõ ràng, vụ án này nếu như kiểm phương thắng, đương sự tôi có tội, vậy thì… kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương cùng cô Uông Ánh Quân có thể hợp lại rồi." Vừa nói trên mặt vừa nở nụ cười tự tin, anh ta cho là nói như vậy nhất định sẽ làm cho Thẩm Bội Tuyền dao động.

Thẩm Bội Tuyền nhăn mày, "Cho nên?"

Luật sư thở dài, "Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho chánh án Thẩm! Làm sao mà Uông Ánh Quân có thể vượt qua cô, Nghiêm Sĩ Dương như thế nào lại không có ánh mắt như vậy, cứ cố chấp với một tàn hoa bại liễu. . . . . ."

"Tàn hoa bại liễu?"

"Đương nhiên! Cũng không biết Uông Ánh Quân bị đương sự tôi chơi đùa bao nhiêu lần, không phải là tàn hoa bại liễu thì là cái gì? Nghiêm Sĩ Dương cũng thiệt là, không hiểu sao lại thích đôi giày rách mà người khác đã mang. . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền khoanh tay ôm ngực, không nhịn được cười một tiếng, "Ngày đó đối chất, anh hỏi Uông Ánh Quân có phải từng theo đương sự của anh lên giường ân ái hay không? Anh dùng từ là 『 ân ái 』….Sao hiện tại anh lại nói Đường Vinh 『 chơi đùa 』? !"

Luật sư đột nhiên cứng họng, trong nháy mắt sắc mặt biến trắng ── ông trời, Thẩm Bội Tuyền thế nào lại lợi hại như vậy, hai ba câu nói liền tóm lấy sơ hở trong lời nói của anh?

Thẩm Bội Tuyền cười, "Đại luật sư, tôi rất rõ ràng việc anh định nói gì với tôi hôm nay, anh hi vọng để cho tôi cảm thấy nguy cơ, đừng để kiểm phương thắng kiện, nếu không thì Nghiêm Sĩ Dương sẽ hợp lại với Uông Ánh Quân, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, khi tôi thẩm lý bất kỳ một vụ án nào, cái tôi nghĩ tới đều không phải là chính mình."

Đứng lên, thu thập xong mấy thứ, "Đại luật sư, tôi chỉ có thể nói cho anh biết là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, anh nên để dành tâm tư mà biện hộ cho đương sự của mình đi!" Cô nói xong liền rời đi.

Luật sư ngồi ngây ngốc tại chỗ, chân mày nhăn sâu, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Bội Tuyền khó chơi.

Nhìn ngoài mặt cô có vẻ im lặng, nhưng mỗi một câu nói, mỗi một cử động, biểu tình trên mặt, cô đều nhìn ở trong mắt, không bỏ qua chút nào.

Thẩm Bội Tuyềnn trả tiền, đi ra khỏi quán cà phê, ly cà phê của cô một hớp cũng chưa uống, món ăn cô kêu một miếng cũng không ăn được, nhưng chuyến đi này vẫn có thu hoạch khá lớn.

Ít nhất cô càng chắc chắn ── Đường Vinh có vấn đề.

Nhưng đồng dạng cũng làm cô đau lòng, cô phải lựa chọn thế nào đây? Cô thật muốn một tay đem Tiểu Quân cùng Sĩ Dương ở cùng một chỗ sao?

Cô sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy khó xử? Cho dù cô phải cô độc cả đời, cuộc đời phải đi một mình, cho dù cô phải tự tay đem người đàn ông mình yêu nhất tới bên cạnh người con gái khác, thì cô cũng không thể quên lời thề muốn giữ vững chính nghĩa của mình.

Nhưng vẫn còn có người khác đang hoài nghi cô!

Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi quán cà phê, đi trên lối đi bộ, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc ── cái tên chết tiệt kia, vốn dĩ cô có thể hưởng thụ một chút nhàn nhã khó có được này, sau đó mượn cơ hội tìm ra đầu mối, để biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, kết quả là tên kia đột nhiên xuất hiện, làm cho cô cái gì cũng không thể hưởng thụ.

Mặc dù cô rất rõ ràng Đường Vinh có vấn đề, nhưng trong này vẫn có một bí ẩn lớn, mà người duy nhất có thể dẫn đường sáng cho bọn họ chỉ có Tiểu Quân. . . . . .

Nhưng Sĩ Dương lại không thể ép Tiểu Quân ── cô ấy đã đủ đáng thương, lần đó ra tòa đối chất, thông qua microphone có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của cô ấy, thật là làm người ta đau lòng không dứt.

Thẩm Bội Tuyền còn cảm thấy như vậy, huống chi là Sĩ Dương. . . . . . Chỉ sợ tâm anh đau đến muốn nổi điên, giống như chính miệng anh nói ── đau lòng đến muốn nổi điên. . . . . .

Thêm Bình Luận