Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

Thẩm Bội Tuyền thu thập tâm tình, mở xem đơn kiện hai trang giấy, "Người hiềm nghi rốt cuộc có tội hay không, không phải là trọng điểm để thảo luận hôm nay, kiểm phương muốn bắt giữ người, mời tuân theo luật tố tụng hình sự điều 101, đưa ra chứng cứ thuyết phục."

Lời nói của cô vang vang có lực, toàn trường đều yên lặng.

Có lẽ kiểm phương cùng luật sư của Đường Vinh cũng đang bắt đầu suy nghĩ làm sao để thuyết phục quan toà ── Thẩm Bội Tuyền nói không có sai, Đường Vinh có tội hay không, chờ lần khởi tố sau lại tranh luận; hôm nay là thảo luận việc có bị giam giữ hay không, trọng điểm là ở giam giữ.

Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, "Trải qua một ngày điều tra, người bị hiềm nghi phạm tội lớn, có khả năng bỏ trốn, còn có thể huỷ đi chứng cớ, hoặc loại bỏ nhân chứng, cho nên kiểm phương yêu cầu tòa án đồng ý đem Đường Vinh giam giữ."

Luật sư của Đường Vinh lập tức nói tiếp, "Thẩm phán, thân chủ của tôi căn bản không có phạm tội, thân chủ của tôi chỉ cùng vị hôn thê ân ái; huống chi thân chủ của tôi lại là người đứng đầu của xí nghiệp Đường thị, danh tiếng lan xa, căn bản là không thể chạy trốn; huỷ đi chứng cớ, loại bỏ nhân chứng.. càng không thể nào, bởi vì thân chủ của tôi cùng vợ chưa cưới quan hệ tìиɧ ɖu͙© là chuyện thường tình , căn bản là không cần huỷ chứng cớ."

"SHIT!" Nghiêm Sĩ Dương nhỏ giọng mắng.

Thẩm Bội Tuyền nhìn một chút hai bên, "Kiểm phương, lý do giam giữ của kiểm phương không có cách nào thuyết phục tôi."

Nghiêm Sĩ Dương ngây người, anh đứng lên, "Người này cường bạo Tiểu Quân, là tội phạm tình nghi lớn nhất. . .. ."

"Theo luật, mục đích của việc giam giữ là để tránh cho đương sự chạy trốn, hoặc tiêu huỷ chứng cớ, khiến cho lần truy tố sau gặp khó khăn. Tôi thành thật nói cho anh biết, anh phải dựa vào hai điểm này để thuyết phục tôi. Người bị hiềm nghi sẽ chạy trốn, sẽ thiêu huỷ chứng cớ sao? Không nói về việc đương sự có tội hay không, chỉ dựa vào những suy đoán vô căn cứ đó, tôi không có cách nào tiếp thu được cách nói của kiểm phương."

Nghiêm Sĩ Dương còn muốn cố gắng, "Nhưng trong điều 101 cũng có đưa ra, người phạm tội cưỡng chế quan hệ tìиɧ ɖu͙© cũng có thể áp dụng biện pháp giam giữ để ngăn chặn. . . . . ."

"Vậy kiểm phương phải chứng minh người bị hiềm nghi là kẻ phạm tội."

Lần đầu tiên, Nghiêm Sĩ Dương hoàn toàn không biết nên nói như thế nào ── Hai mươi mấy giờ, anh tốn một nửa thời gian ở bệnh viện điều tra tình trạng thương tích của Tiểu Quân, lại dùng một nửa thời gian còn lại bắt Đường Vinh đến tra hỏi, sau đó bắt anh ta tới toà án.

Quả thật, anh không có thời gian đi điều tra những chứng cứ khác; nhưng nhìn vết thương trên người Tiểu Quân, anh liền chắc chắn tên kia là hung thủ. Đáng chết! Tại sao Tiểu Tuyền lại làm như vậy?

"Kiểm phương" Thẩm Bội Tuyền nhắc nhở, "Xin sớm đưa ra chứng cứ, 24 giờ sắp trôi qua!"

Luật sư của Đường Vinh mở miệng nói: "Thẩm phán, xin yên tâm, cô Uông Ánh Quân là vị hôn thê của thân chủ tôi, bọn họ quen biết nhau đã nhiều năm, có thể nói bọn họ giống như là vợ chồng già, đã sớm ngán, hiện tại đυ.ng phải chuyện như vậy, dĩ nhiên càng không muốn đυ.ng vào cô ấy, làm sao có thể làm những chuyện như kiểm phương nói?" Giọng nói cực kì cợt nhã, làm Đường Vinh cũng cười theo.

Nghiêm Sĩ Dương thống hận, nắm chặt quả đấm, bắp thịt toàn thân như căng ra.

Thẩm Bội Tuyền cũng nhăn mày, cô không nhìn ai, ngoại trừ Nghiêm Sĩ Dương."Kiểm phương, tôi không thể đợi thêm nữa." Hít sâu, "Quan toà quyết định, không cho phép giam giữ, lập tức thả người."

Nghiêm Sĩ Dương đau xót, anh lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, lớn tiếng hô, " Thẩm Bội Tuyền!" Thanh âm của anh tràn đầy tức giận.

Cô cũng không yếu thế, cầm dùi trong tay gõ xuống, "Lập tức thả người! Kết thúc phiên toà!"

Nắm hồ sơ trên tay, cô không quay đầu lại mà một mạch rời khỏi toà án. . . . . .

Tám giờ tối, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang trong phòng làm việc xử lý công văn, nghiên cứu vụ án, viết bản án.

Nghe nói kiểm phương đã lập tức hướng tòa án cấp cao kháng cáo. . . . . .

Cô không thẹn với lương tâm, việc cô quyết định không cho phép giam giữ đều là dựa vào những chứng cứ hiện tại có được, tin tưởng tòa án cấp cao cũng sẽ đồng ý với cô, chỉ là. . . . . .

Sĩ Dương kháng kiện…cũng chỉ mình anh chịu thiệt thòi, chẳng lẽ anh muốn để cho mọi người biết, anh không hề có chứng cứ mà còn muốn đem người bắt giữ sao?

Đúng, từ trực giác, cô biết Đường Vinh rất khả nghi, biết vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân đêm đó không phải giả, cô cũng có thể suy ra, Đường Vinh có thể nghênh ngang ra hầu toà, vậy có nghĩa là việc thu thập chứng cứ sẽ rất khó khăn, dù cô có bắt giữ Đường Vinh hay không thì bên ngoài cũng sẽ phê bình cô, nhưng cô không thẹn với lương tâm, cô chỉ nhìn chứng cứ.

Nhưng cô cũng rất kinh ngạc ── đây là lần đầu tiên Sĩ Dương để cho cô gặp phải cảnh khó xử như vậy!

Nếu muốn bắt giữ người, thì phải tập hợp đủ toàn bộ chứng cứ, đừng để cho quan toà khó xử. . . . . . Cô từng nói với anh như vậy.

Mà anh cũng từng nói qua ── anh mới không muốn nhìn thấy cô hao tổn tâm trí.

Cho nên mỗi lần phá án, anh luôn cố gắng thu thập chứng cứ, để cho cô có thể không hề nghi ngờ mà xử án; nhưng lần này, anh lại chỉ đưa cô mấy trang giấy, điều này thật không giống cách làm của anh, cho nên cô không thể làm theo ý muốn của anh, đem Đường Vinh bắt giữ.

DDLQD---editor: beti0609

Lý Gia Dung vẫn ngồi ở vị trí của mình, cô nhìn đông nhìn tây, không thể tĩnh tâm xử lý công việc ── tối nay cô quyết định về nhà trễ, trải qua một buổi chiều kịch tính như vậy, cô sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên truyền đến một hồi gõ mạnh!

Lý Gia Dung nhanh chóng đi về phía cửa, ngăn ở đằng trước; Thẩm Bội Tuyền chỉ liếc mắt nhìn, lập tức lòng đã hiểu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

"Mở cửa! Mở cửa ra!"

Lý Gia Dung không biết nên làm như thế nào cho phải, khó khăn nhìn Thẩm Bội Tuyền, cô cười khổ, sau đó lại tiếp tục ngăn ở cửa.

Bên ngoài âm thanh vẫn như cũ, "Mở cửa, để tôi vào đi!"

Dường như có thể nghe được tiếng khuyên bảo từ phía ngoài, "Kiểm phương, không nên như vậy, nơi này dù sao cũng là tòa án! Không nên nháo, nếu viện trưởng phát hiện chuyện này, thì đối với anh, với Thẩm phán cũng không tốt."

"Đáng chết! Mở cửa!" Nghiêm Sĩ Dương hô to, "Em dám phán quyết, chẳng lẽ không dám đối mặt với anh sao? Mẹ kiếp! Mở cửa!"

Học tỷ vẫn đứng ngăn ở cửa, Thẩm Bội Tuyền thì rất bình tĩnh, nhưng không ai chú ý tới trong mắt cô lóe lên một tia chán nản.

Bên ngoài Nghiêm Sĩ Dương tiếp tục kêu gào, thanh âm càng lúc càng lớn."Đây là cái mà em gọi là chính nghĩa sao? Rắm chó!" Âm thanh của anh sắp khàn rồi, "Trước kia em nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều là nói xạo sao? Mở cửa ──"

Bỏ bút trong tay xuống, "Mở cửa ra!"

"Tiểu Tuyền, đừng! Để chị đi ra ngoài khuyên anh ta một chút."

Thẩm Bội Tuyền không chịu nổi, "Không cần! Mở cửa ra."

Anh đang tràn ngập tức giận, vậy hãy để cho anh giải toả nó ra ngoài; nếu cô đã không thẹn với lương tâm, thì không có lý do gì lại sợ đối mặt với anh? Huống chi còn là đối mặt với cái đã tồn tại nhiều năm trong lòng anh!

Lý Gia Dung không biết nên làm như thế nào cho phải, nhìn cô, lại nhìn cửa, không thể làm gì khác hơn là thở dài, mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, Nghiêm Sĩ Dương lập tức xông tới, nhất thời bên trong, bên ngoài cửa lúng túng thành một đoàn.

"Học tỷ, chị ra ngoài trước đi."

Lý Gia Dung bất đắc dĩ, bàn về chức vị, trước mắt là một quan toà, một kiểm sát, cô nào có địa vị nói chuyện? Huống chi hai người này tuyệt đối không chỉ là vì chuyện công việc mà giằng co, tình cảm cũng là nhân tố chiếm một phần rất lớn.

Lý Gia Dung đi nhanh ra ngoài, mang theo mấy cảnh sát toà án rời đi, thuận đường giúp bọn họ đóng cửa lại ── mặc kệ như thế nào, A Dương chắc sẽ không đánh người! Chắc sẽ không đâu. Dù sao đó cũng là cô. . . . . . Là Tiều Tuyền. . . . . .

Thêm Bình Luận