Yêu Anh Không Hối Hận

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một người to giọng, người đàn ông nóng nảy tính khí không tốt ! Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là người có tính trẻ con, tốt bụng, là người đàn ông chuộng nghĩa  …
Xem Thêm

"Tôi biết !"

''Một khi đã như vậy, vì sao mỗi lần hỏi bị cáo, đều phải lớn giọng?''

"Tòa án tối cao, lớn giọng không có nghĩa là cưỡng ép, uy hϊếp, chỉ có thể nói, tôi trời sinh đã có giọng lớn.'' anh thật "khẩn thiết'' nói xong.

Hàng ghế ngồi nghe lại truyền đến tiếng cười khẽ, thậm chí ngay cả một vị kiểm sát trưởng khác ngồi ở ghế cũng mím môi cười -- dù sao người ở sở kiểm sát đều biết, Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương là bạn học bốn năm thời đại học, nghe giọng điệu này, rõ ràng là đã đánh dấu với nhau.

"Giọng lớn cũng phải chú ý lỗ tai người khác có chịu được hay không! Tôi thẩm tra vài vụ án do anh khởi tố, mỗi vụ án bị kiện đều xin tôi loại bỏ tự khai làm chứng cứ, mỗi người đều nói bị anh cưỡng ép, uy hϊếp, là mỗi người đó! Không có một người nào ngoại lệ!''

Nghiêm Sĩ Dương không biết phải làm sao, ngồi thẳng ở chỗ ngồi, "Tòa án tối cao, dò hỏi lấy được tự khai, chỉ là khiến bị cáo phối hợp điều tra, bày ra cơ hội ở phía sau, thẳng thắn mà nói, trừ điều đó ra, tự khai không có ý nghĩa gì, huống hồ bên khống tin, chúng tôi đã sưu tầm đủ tang chứng và vật chứng rồi.''

''Đã như vậy, vì sao không làm tốt hơn một chút nữa? Thời điểm hỏi han, giọng nói nhỏ hơn một chút có phải tốt không? Anh có thể tiết kiệm phiền toái, bị cáo cũng sẽ không cả ngày lẫn đêm tố cáo anh hỏi han phi pháp."

"Xin lỗi, Thẩm phán tối cao, thời điểm dò hỏi, vừa lên cơn giận, sẽ khá lớn giọng."

Nghiêm Sĩ Dương vừa nói ra lời này, Thẩm Bội Tuyền cũng không khách sáo, "Mỗi lần thẩm tra xử lí vụ án anh khởi tố, tôi còn phải tốn công quyết định chứng cứ này có nên loại bỏ hay không, tự khai kia có nên loại bỏ hay không; đúng! Đây là công việc của tôi, nhưng khi anh dò hỏi thì cơn giận không cần quá lớn, giọng nói nhỏ thôi, là có thể giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, kiểm sát trưởng Nghiêm, đây chỉ là một cái nhấc tay thôi!''

"Tôi....."

Mắt thấy hai người này sẽ làm náo loạn tòa án, ngay cả bị cáo và luật sư biện hộ của anh ta đều sửng sốt, một vị kiểm sát trưởng khác liền chạy lên xin tha thứ.

"Sĩ Dương, đừng nói nữa,'' nhỏ giọng khuyên giải, lại hướng qua Thẩm Bội Tuyền ngồi ở ghế thẩm phán, "Thẩm phán tối cao, bên khống đã biết, về sau sẽ chú ý thêm, bên khống biết tòa án chú ý là quyền lợi của bị cáo và sự thẩm tra hài hòa, bên khống sẽ chú ý.''

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, trong ánh mắt còn chút không biết phải làm sao, giống như bộ dáng của cô thật không thể thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thở dài ở trong lòng, cô biết quá rõ anh rồi.

Anh vì chính nghĩa trong lòng mình, có thể xông về phía trước, cái gì đều không để ý; mà cô, từ trước đến bây giờ, cũng chỉ có thể ở phía sau kéo anh, khiến anh đừng xông quá nhanh.

"Hôm nay trước đến đây, lần sau mở phiên tòa nếu như không có trình tự khác muốn tiến hành, chúng ta liền biện luận chung kết, đến lúc đó sẽ tuyên bố ngày tuyên án, kết thúc phiên tòa." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, tất cả mọi người đứng dậy đưa thẩm phán rời đi.

Nghiêm Sĩ Dương cũng không ngoại lệ, anh nhìn Thẩm Bội Tuyền rời đi, trong lòng vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

"Sĩ Dương, làm cái quỷ gì thế, gây với quan tòa chi? Tôi đã sớm nói cho anh biết, thẩm vấn hài hòa là giả, anh không sợ quan tòa phán bị cáo vô tội sao?" Một vị tiền bối khác cũng là kiểm sát trưởng, mở miệng khuyên bảo.

"Vô tội? Mắt bị mù mới có thể phán hắn vô tội!" Nghiêm Sĩ Dương không tin, "Cô ấy sẽ không, cô ấy mới không phải loại người này."

"Anh làm sao mà biết?"

Ai cũng biết Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền là bạn học đại học bốn năm, đến nay biết nhau cũng gần mười năm, nhưng ra ngoài xã hội, đi tới địa phương dơ bẩn nhất trong cuộc sống --- cũng chính là tòa án, ai biết người sẽ bị biến thành cái dạng gì?

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu một cái, nhìn ghế Thẩm Phán Trưởng đã sớm không còn bóng dáng, trong lòng không khỏi cười lên --- anh biết, cô sẽ không làm vậy; nên có tội sẽ có tội, cô không bao giờ xử loạn!

Anh cũng biết, cô vẫn là sợi dây lôi kéo anh.... ......

Anh ta nói không sai, chứng cứ đã rất đầy đủ, bao gồm vân tay còn lại ở hiện trường, và hình ảnh được camera chụp lại rất rõ ràng, cô không thể làm như không thấy, không có khả năng để cho nghi phạm cần chịu trách nhiệm được thoát tội.

Mặc dù rất nhiều việc mà Nghiêm Sĩ Dương làm, cô không đồng ý, nhưng cô biết, mình không ở vị trí kia, rất nhiều việc cô cũng không rõ ràng, tuy rằng cô và anh ta biết nhau không nhiều lắm, nhưng cô nguyện ý tin tưởng người đàn ông kia sẽ biết đúng mực.

Bản tòa tuyên án, bị cáo vi phạm điều 320 bộ luật hình sự tội trộm cắp tài sản, cùng tội danh phạm 17 vụ án trộm, theo điều 50 bộ luật hình sự, phán xử bị cáo sáu năm và năm tháng tù giam có thời hạn. Bản tòa cũng quyết định cưỡng chế bị cáo làm việc ba năm, cho quen.....

Ôm một chồng hồ sơ, Thẩm Bội Tuyền thở dốc trở lại phòng làm việc.

Nói thật, công việc mỗi ngày ở toàn án thật đúng là bận rộn --- một vụ án tiếp một vụ án, án giam giữ, chuẩn bị thủ tục ra tòa; biện luận án, xét xử án, luôn đi sớm về muộn.

Sau khi phiên tòa kết thúc, cô trở lại phòng làm việc còn phải chiến đấu cùng một đống hồ sơ, càng phải ở trước khi tuyên án, viết ra bản án dài liên miên. Cô cứ như vậy qua một ngày, mỗi lần đều là khi đêm khuya yên tĩnh mới giật mình tỉnh lại, phát hiện đã sớm tan làm từ lâu rồi.

Đem một chồng hồ sơ đặt lên bàn, cô cúi đầu sửa sang lại, vừa làm vừa mở miệng hỏi người đứng sau cô. "Học tỷ, bây giờ là mấy giờ rồi."

Trên mặt người nọ lộ vẻ tươi cười, "Thẩm phán đại nhân, gần năm giờ rồi!"

Thẩm Bội Tuyền sửa sang xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn về phía cô. "Sao đã gần năm giờ rồi? Em cảm giác như mình chưa làm được việc gì!"

Đối phương cười như không biết phải làm sao, "Tiểu Tuyền, sáng sớm tám rưỡi em vào làm việc, xử hai vụ án giam giữ; buổi trưa thẩm tra xử lí quyết định giam giữ, buổi chiều chuẩn bị thủ tục lên tòa, hơn một giờ liên tiếp xem bản án, sau đó lại viết biện luận án.... Thẩm phán đại nhân, ngài đã làm được rất nhiều việc rồi!"

Thẩm Bội Tuyền cười khổ, giờ phút này cô rốt cuộc có thể nhân cơ hội nói chuyện với học tỷ, thư giãn một chút.

Cuộc sống mỗi ngày của cô chỉ có thể dùng hai chữ căng thẳng để hình dung, cô luôn thận trọng xử lí công việc của mình, rất sợ sẽ có sai lầm; mỗi văn kiện chứng cứ đều phải đánh giá, hồ sơ giấy tờ đều phải suy xét từng chữ.... ... Khó trách Sĩ Dương thà đi làm kiểm sát trưởng, cũng không muốn làm thẩm phán.

"Học tỷ Tiểu Dung, có đôi khi em thật hâm mộ chị."

Học tỷ Tiểu Dung tên là Lý Gia Dung, là học tỷ của Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương hồi đại học, lớn tuổi hơn hai người bọn họ.

Năm thứ ba đại học học tỷ đã bị học trưởng khoa khác bắt cóc, ngay cả con đều đã có, còn chưa có tốt nghiệp đành tạm nghỉ học; sau khi sinh con, kết hôn, học tỷ mới trở lại trường hoàn thành việc học; sau khi tốt nghiệp học tỷ không tham gia cuộc thi tư pháp đặc biệt, trở thành lính đào ngũ công tác pháp luật (thành pháp luật công tác đào binh).

Nhưng mà Thẩm Bội Tuyền cảm thấy, thực ra cuộc sống bây giờ của học tỷ rất hạnh phúc --- công việc của chồng học tỷ cũng không tệ lắm, hai đứa con cũng đã lên tiểu học, học tỷ ở viện của cô làm trợ lý thẩm phán, giúp cô sửa sang lại tài liệu, xử lý chút vật linh tinh, sẽ không quá bận, còn có thể chăm lo cho gia đình.

"Mỗi người đều có một con đường phù hợp để đi, giống chị, chị không phù hợp làm thẩm phán, càng không phù hợp làm kiểm sát trưởng; ngược lại, Tiểu Tuyền, em rất phù hợp với công việc này, chị cảm thấy em làm rất tốt."

Phất tay một cái, " trước kia em còn thích nghe loại khen ngợi này, bây giờ chỉ cảm thấy mệt chết đi được, một bước đi vào, có khi còn không thể lui ra ngoài, trong lòng cũng không thấy đáy.

Thêm Bình Luận