Chương 12

Edit: Haru

Yến Yến lại hôn mê, bị kích thích quá độ dẫn đến cả thể xác và tinh thần đều mệt rã rời.

Ân Ly ưu nhã ngồi trên ghế sô pha. Trút đi lớp mặt nạ trí thức, khí chất trở nên phóng túng, nhưng vẫn còn vài phần cao quý và quạnh quẽ.

Đối diện anh lúc này là một người đàn ông với phong thái tương tự.

Áo blouse trắng, mắt kính mạ vàng, ăn mặc gọn ghẽ. Đối lập với nét cuồng dã của anh, người đàn ông này lại có vẻ dịu dàng.

"Cậu dọa người ta thành như vậy không chừng hỏng việc đó."

Dù nói thế nhưng Dung An cứ như đang đắc ý vênh váo, ý đồ nhân thời cơ bỏ đá xuống giếng.

Ân Ly không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn cánh cửa ở góc kia.

Dung An không vì thế mà xấu hổ, anh đổi đề tài.

"Gần đây cậu có uống thuốc không?"

Ân Ly gật đầu. Vì bị bệnh tâm lí trầm trọng nên hằng năm anh phải dựa vào thuốc để ức chế.

Sống máy móc đã nhiều năm, lần đầu mất khống chế lại xảy ra trên người Yến Yến.

Cô có thể trở thành thuốc của anh.

"Nhưng vẫn nên uống ít thôi, quá ỷ lại không phải chuyện tốt."

"Hiện tại tôi đã tìm được thứ thay thế rồi."

Đang lải nhải thì Dung An bị một câu nói bất thình lình của Ân Ly chặn họng.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dung An, hiếm khi Ân Ly mỉm cười.

Hai người bàn bạc chút về việc xây bệnh viện trên miếng đất ở thành nam, lúc kết thúc cũng đã là buổi trưa.

Ân Ly vào phòng, nhìn người nằm trên giường mà đáy lòng trở nên mềm mại.

Anh muốn cô vĩnh viễn thuộc về mình, không được phép đi đâu, muốn chăm sóc cô như một con chim hoàng yến mĩ lệ.

Ân Ly không tin thần, không tin Phật, càng không tin tình cảm, thứ anh muốn là kiểm soát và khống chế tuyệt đối.

Chim chóc trốn không thoát l*иg chim...

...

Mấy ngày nay, Yến Yến trở nên an phận hơn, mỗi ngày đều ở trong biệt thự, nơi nào cũng không được đi.

Điện thoại đời cũ của cô không biết Ân Ly giấu đi đâu.

Yến Yến không có cách nào liên hệ với bên ngoài.

Một đám người vạm vỡ vô cảm, nghiêm cẩn ngồi canh ở mọi ngóc ngách trong biệt thự hệt như những pho tượng Phật.

Yến Yến không còn nơi nào để trốn.

Chỉ có Tiểu Khúc là thỉnh thoảng nói mấy câu.

Đa phần đều khuyên đừng rời khỏi Ân Ly.

Yến Yến hận anh, mỗi lần nhắc đến sẽ trở nên cáu gắt không dễ nói chuyện.

Biệt thự không một bóng phụ nữ, phòng ở to này là do một tay Tiểu Khúc quét dọn.

Với cô, Ân Ly là một kẻ xấu tiêu chuẩn, sẽ không ai bì kịp anh về độ ác liệt.

Nhưng cô lại bị ép ngày đêm kề cận da thịt với người này, thân thể phủ kín dấu vết do anh để lại.

Nhớ đến chuyện mang thai là Yến Yến lâm vào một trận khủng hoảng, không thầy dạy cũng hiểu, sau mỗi lần ân ái cô sẽ tự động rửa sạch.

Ngày ấy bị anh bắt gặp đang moi chất lỏng còn sót lại ra, Yến Yến liền cứng đờ, vừa ngại vừa thẹn.

Sau đó, cô bị Ân Ly đè lên cửa làm vài lần.

Cuối cùng, anh khóa cô trên đầu giường.

Hết thảy đều là vì làm cho Yến Yến mang thai.

Trong biệt thự, luôn có một vị bác sĩ đến khuyên cô đừng phản kháng Ân Ly. Yến Yến đồng ý, với điều kiện là phải có thuốc tránh thai.

Xem đi, một ngày nào đó con người sẽ biết xem xét thời thế.

Bất luận hoàn cảnh nào.

Yến Yến chưa từng từ bỏ ý niệm trốn thoát, dù chỉ một ngày.

Cô muốn chạy trốn, trốn thật xa, cả đời không muốn nhìn thấy người đàn ông đó lần nữa.

Ân Ly xoa thái dương, chỗ đó luôn ẩn ẩn đau, là do bệnh kín từ nhỏ để lại.

Về đến nhà, Tiểu Khúc cụp mi rũ mắt, khuôn phép nhận lấy áo khoác từ tay anh.

"Yến Yến đâu?" Nhìn không thấy bóng dáng ngồi trên sô pha, Ân Ly có chút ngoài ý muốn.

"Yến tiểu thư ở phòng."

Đến trước phòng, Ân Ly đẩy cửa ra, trong đó không một bóng người.

Hô hấp nháy mắt đình trệ, đáy mắt là sóng ngầm gào thét.

Giữa mày trở nên lạnh lẽo.

Anh đi về phía trước vài bước, đảo mắt quanh phòng.

Tầm mắt nhìn đến tủ quần áo thì dừng lại.

Hôm nay Yến Yến mặc một bộ đầm xanh lá mạ.

Khi ăn sáng, cô cầm trong tay que kem, khóe miệng là chất lỏng ngọt ngào.

Ân Ly kiềm lòng không được kéo cô vào ngực hôn hồi lâu.

Đến tận bây giờ, Yến Yến vẫn chưa học được cách thở, nên Ân Ly đành buông cô ra.

"Ngốc." Cô nghe anh mắng liền quay người oán hận trừng mắt, làm trong lòng anh sinh ra thỏa mãn.

Cửa gỗ không có khép lại, khe hở kẹp một nhúm vải.

Là màu xanh lá mạ.

Ân Ly dần bình tĩnh, chậm rãi bước đến cạnh ngăn tủ.

Mở ra.

Yến Yến nép mình trong một đống quần áo, an tĩnh ngủ.

Cô chôn mặt trong mớ quần áo, cuộn người lại, nhìn có điểm đáng thương, yên tĩnh như một tiểu thiên sứ.

Ân Ly xem đến độ đỏ mắt.

Xúc động muốn phá hủy khung cảnh yên bình này.

Cô bị anh ôm ra, đặt trên giường. Nhìn đôi môi căng mọng kia, mí mắt anh giật giật.

Dục vọng càng thêm mãnh liệt.

Anh cúi đầu hôn lên đó.

Như dã thú hung hăng đòi lấy và xâm phạm.

Ngửi được mùi mặc hương quen thuộc, Yến Yến bỗng bừng tỉnh.

Ân Ly cướp đoạt toàn bộ không khí trong miệng làm Yến Yến đỏ mặt, tim đập nhanh.

Cô đẩy ngực anh ra, nhưng sức lại không thấm gì, mềm yếu như mèo con đang cào ngứa.

Ngược lại càng có vẻ như đang tán tỉnh.

Tiếng xin tha bị Ân Ly nuốt trọn.

Giống một hồi hỗn chiến, nước bọt chảy dọc xuống cằm.

Nhìn da^ʍ mĩ.

Yến Yến thấy được tình dục nồng đậm trong mắt anh.

Theo thói quen muốn chạy trốn.

Nhưng hạ thân lại truyền đến từng cơn đau.

"Ân Ly, hôm nay đừng làm được không? Tôi còn đau." Hốc mắt Yến Yến hồng hồng, không nhận thức được mình đang làm nũng.

Thay vào đó, lần này ngẩn người lại là Ân Ly.

Ngay tức thì, anh treo lên một bộ mặt khôn khéo của thương nhân.

"Được."

Dục hỏa trong mắt Ân Ly ngày càng nồng cháy, đôi con ngươi anh như sáng rực lên.

"Em dùng nơi khác giải quyết giúp tôi, hôm nay tôi sẽ không chạm vào em."

Ân Ly thương lượng cùng cô.

"Giúp... Giúp như thế nào?"

Yến Yến bỗng sợ hãi.

"Miệng bên dưới không dùng được, không phải còn có cái khác sao?"

Yến Yến không biết phản bác những lời này ra sao.

Cô rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Thừa dịp anh không chú ý, cô nhảy xuống giường.

Cô muốn chạy.

Nhưng vẫn không vượt qua được tốc độ phản ứng của anh, cuối cùng bị Ân Ly một tay túm gọn.

Vừa hay tay anh gác trước ngực cô, cách áo ngực có thể cảm nhận được độ ấm từ nơi đó truyền đến.

Da thịt như bị thiêu đốt.

Cơ thể bị xoa khiến Yến Yến mềm nhũn.

Dưới sự trêu đùa của Ân Ly, dạo này cô càng ngày càng mẫn cảm.