Chương 37: ĐẠI KẾT CỤC (2)

Sau khi giải tỏa cục ứ trong lòng bao lâu nay, tôi vui vẻ rời khỏi Thủy Kính Các, tự do đi tới Trường Thiên Điện của Mộ Thương, chỉ là tôi ngó nghiêng ngó dọc, cũng không tìm thấy chàng đâu.

Chàng nói chàng thượng triều trên Thiên Điện một lúc là về nhưng chẳng phải đã quá nửa ngày rồi sao?

Vậy là tôi liền lẽn bẽn đi tìm chàng, thậm chí còn bạo gan tới cả doanh binh của chàng để tìm kiếm.

Doanh binh của chàng đóng quân ngay tại gò Côn Lôn, lấy vị trí của tông môn tôi trước kia làm cứ địa, duyệt binh.

Đã ngàn năm rồi, tôi đã chưa ghé lại nơi đây.

Địa hình Côn Lôn chủ yếu là đất đá và núi, dù hiểm trở nhưng lại là địa điểm thích hợp để rèn luyện “sức dai” vô cùng, và cả là nơi phòng thủ hợp lí.

Tông môn của tôi thì nằm ngay dưới chân núi, và có đền thở trên đỉnh, còn nhớ năm nào, mỗi khi bị phạt, sư phụ đều bắt tôi leo lên leo xuống tới mệt đứt hơi, rã rời mới chịu thôi.

Tất nhiên, người sẽ không cho tôi ngự kiếm.

Nhớ lại khiến tôi bồi hồi, không muốn tới doanh binh ngay, ngự kiếm bay thẳng lên ngôi đền.

Lần cuối tôi gặp sư phụ, là khi người dịu dàng xoa đầu tôi, chúc tôi độ kiếp suôn sẻ, thượng lộ bình an, khi ấy tôi chỉ mải đi nhanh nhanh sớm bắt kịp Thái Uyên, thậm chí vô lễ tới lời từ biệt cũng không nói với người.

Có rất nhiều chuyện ở trần thế vô cùng thú vị tôi muốn kể cho người biết, nhưng nào biết lần đó lại là lần cuối tôi gặp người.

Thậm chí tôi còn chẳng thể nghe những lời khi người hấp hối, không thể đưa tang người và cả chẳng thể giúp người được một chút.

“Sư phụ, Bạch Uyển tới tạ lễ với người đây.”

Tôi bước vào đền, nhẹ nhàng nói vọng vào. Linh bài của sư phụ được đặt long trọng ngay chính giữa, trong đền chỉ có những cây nến thắp sáng, cùng những tấm rèm vàng khiến xung quanh như được rát thêm hoàng kim vậy.

Màu vàng...màu của sự thương nhớ hay biệt ly, nhìn tên của người được khắc trên mảnh gỗ sắp xỉn màu, tôi ngậm ngùi tiến tới quỳ thụp trước linh bài người.

Tôi hóa lên thẻ tên mà mình luôn đem theo, nó được chính tay người khắc, đặt gần đó, cùng chuỗi phật châu.

Tôi chắp tay, linh thiêng, thành khẩn, cung kính gập người, bái sư phụ một lạy:

“Sư phụ Bạch Uyển về rồi.”



Bạch Uyển về rồi, chỉ là không còn người ở đó chờ con như mọi lần nữa.

Bái xong tôi ngước nhìn linh bài của người một lúc rồi rời đi.

Tôi không dám nán lại lâu hơn, càng nghĩ về quá khứ, tôi sẽ càng buồn và trách cứ bản thân hơn.

Dù rằng mọi chuyện đã qua đi chăng nữa thì có lẽ sự ra đi của sư phụ chính là chấp niệm không thể nào xóa mờ trong tôi.

Khi bước xuống doanh trại, tôi bất ngờ khi nhận ra trong các lều không có lấy một bóng người, nỗi buồn bất giác dâng lên, ngay khi tôi vừa định quay về thì hàng trăm những chiếc đèn Khổng Minh đăng khắp chung quanh không biết do ai thả nhẹ nhàng bay lên, tỏa sáng rực bầu trời đêm.

“...Đẹp quá, chúng đâu ra vậy?”

Từng chiếc từng chiếc, nhẹ nhàng đung đưa sáng rực những ngọn lửa ấm áp, thắp sáng cái màn đêm, đốt cháy sự buồn rầu của tôi.

Trên mặt chúng có hàng chữ tạc bút ghi lên “Tống Thẩm Hoan- Mộ Thương”. Nhìn sự ngọt ngào lãng mạn này, bao nỗi ưu sầu trong tôi tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp và cảm động.

“Chàng đã làm ư Mộ Thương?”

Tôi ngẩng đầu nhìn chúng bay dần lên, chàng bước ra ôm lấy tôi từ phía sau. Dáng người chàng cao lớn, ôm trọn lấy tôi trong lòng.

Yên Vương của tôi, biết làm nũng rồi. Chàng lãng mạn tới không ngờ.

Tôi đưa tay áp lên mu bàn tay khô lạnh của chàng, cảm nhận cái ôm đầy yêu chiều, thoải mái được đà dựa vào người chàng, hạnh phúc nói:

“Chàng đi lâu đến thế, chỉ để cho ta thấy khung cảnh này thôi ư? Sao chàng biết ta sẽ đến đây mà chuẩn bị thế?”

Chàng buông tôi ra, xoay người tôi đối diện về phía chàng. Nhìn chàng, tim tôi như lỡ nhịp.

Mộ Thương của tôi lúc này, vận y phục trắng có hoa văn điểm bằng chỉ vàng, long trọng vô cùng, tóc búi cẩn thận được ghim bằng chiếc mũ miện ngọc. Gương mặt anh tuấn được hàng bao những chiếc đèn Khổng Minh chiếu sáng, làm sáng rõ từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt chàng.

Chàng đối mắt với tôi, đưa tay sờ nhẹ vào gò má tôi, tôi dụi nhẹ vào mu bàn tay chàng, chàng nói:

“A Hoan sẽ đến thôi, ta cũng vừa đi thăm Bích La thượng thần, sư phụ nàng.”

Tôi cười tươi rói:



“Tâm linh tương thông?”

“Phải đấy.”

Chàng đột buông tay ra, lấy từ đâu một chiếc vòng vàng được đính mã não vô cùng sang trọng.

Mộ Thương nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng xoa dịu, rồi cẩn thận đeo vào cho tôi. Chàng tỉ mẩn đeo cho tôi, rồi đặt lên tay tôi một nụ hôn

Tôi bất ngờ, mở to mắt nhìn chàng. Tim đập rộn ràng, nhận ra những việc chàng đang làm.

“Chàng... chàng đây là?”

Chàng quỳ một gối xuống, ngập ngừng:

"...Ta, thấy ở trần thế họ đã làm như thế này."

"..."

“A Hoan, gả cho ta nhé? Làm Yên Vương Phi của ta, được không?”

Nghe chàng nói xong, thời gian, cảnh vật quanh tôi như ngưng đọng lại, cảm xúc trong tôi thì tưng bừng nở rộ, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Chàng cuối cùng chủ động rồi. Mộ Thương của tôi, nam nhân đã chiếm trọn trái tim tôi đây, đang cầu thân tôi.

Tôi quỳ thụp theo chàng vì nỗi cảm động khiến tôi không còn vững nổi nữa. Tôi dang tay, ôm chầm lấy cổ chàng. Tôi vừa khóc vừa cười trong hạnh phúc, dụi cằm vào cổ chàng, tôi hân hoan đáp:

“Tất nhiên rồi. Mộ Thương, ta yêu chàng nhiều lắm!”

Tôi buông chàng ra, đứng lên và quệt đi hàng nước mắt trông nhem nhuốc. Tôi muốn biểu đạt cho chàng thấy những cảm xúc trong rôi bây giờ, mà tôi chẳng thể nói nên lời.

Tôi túm lấy cổ áo chàng, kéo mạnh chàng, mạnh bạo trao cho chàng một nụ hôn thắm thiết.

Chàng từ từ đứng dậy, vòng tay ôm lấy tôi, không định để tôi làm chủ, đáp lại sự mạnh bạo chốc lát của tôi bằng một nụ hôn sâu, một nụ hôn dài và mãnh liệt.

“Ta cũng yêu nàng”.