Chương 17: Bất an - Hồi thứ hai

Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Khải Sâm tính cách văn nhã, dáng người thành thục, cao tráng trước mắt, đối với đôi mắt lộ ra sự lo lắng của hắn mà cười áy náy.

“Vết thương nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì.”

“Nhưng…” Chu Khải Sâm vẫn không thể yên tâm mà nhìn miệng vết thương bị nàng áp dưới khăn.

“Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi!” Nàng đẩy đẩy hắn.

Dưới sự lo lắng của Chu Khải Sâm tiềm tàng suy nghĩ gì tất nhiên là nàng hiểu, nhưng nàng đối với hắn chẳng qua chỉ là tình nghĩa giữa bằng hữu, cho dù không phát sinh chuyện đêm đó thì nàng vẫn sẽ không gả cho hắn, tuy hắn là một đối tượng thích hợp.

Quan sát tình cảm và cách làm người của cha mẹ hắn liền biết gả cho hắn tuyệt đối sẽ không có chút ủy khuất nào, thậm chí còn được chăm sóc rất tốt.

Nhưng nàng lại không muốn vì có được cuộc sống an ổn mà làm tổn thương người mình không yêu, thế chỉ làm nàng cảm thấy thống khổ, càng không công bằng với đối phương.

Cho nên, nàng quyết định sau này sẽ cố gắng cách xa Chu Khải Sâm, đừng để hắn có thêm nhiều mong đợi, nếu không thì sợ rằng sẽ cản trở hắn tìm được mối nhân duyên tốt đẹp hơn.

Theo Chu Khải Sâm tiến vào thư viện, nàng vốn định đi vào chỗ tối nhất như Chu Khải Sâm phân chia, không ngờ lại bị số lượng sách trong này làm cho chấn động. Kệ sách nơi này đều rất cao, ít nhất phải 3 mét, từng chồng sách một được phân loại rõ ràng, ước lượng bằng mắt thì nơi này chắc phải có cả vạn cuốn sách.

Thư viện khổng lồ như vậy làm nàng đoán ra được chủ nhân của nó là người vô cùng hiếu học, có trí tuệ uyên bác, nội dung sách càng làm cho nàng nhận ra sự mong đợi và bất đắc dĩ của chủ nhân thư viện này.

Bởi vì những cuốn sách du ký đó đều bị giấu sau binh thư, sử ký và Kinh Thi, giống như nàng giấu truyện tranh sau sách giáo khoa để tránh khi cha mẹ kiểm tra tập ở kiếp trước vậy.

Nàng ít nhiều có nghe thấy chuyện Tả Nghiên Hành không có hứng thú với việc kế nhiệm chức vụ của Vương gia, hắn yêu thích du lịch và kinh thương.

Nhưng sở thích như vậy trong vương tộc chỉ có thể coi là ham mê nhất thời, tuyệt đối không thể trở thành chính nghiệp. Bảo vệ cơ nghiệp tổ tông mới là chính cụ của một người thân là vương tộc như hắn, huống hồ du lịch khắp nơi như vậy đối với hoàng đế mà nói, không thể nghi ngờ là một loại khıêυ khí©h.

Đặc biệt là kinh thương, tích lũy tài phú thật giống như đang nói với hoàng đế rằng ta kiếm được nhiều tiền như thế chính là đang chuẩn bị chiêu mộ hiền sĩ, muốn đá ngươi từ trên long ỷ xuống vậy.

Tuy rằng hoàng đế đương triều so với hoàng đế tiền nhiệm thánh minh hơn, biết tiếp thu ý kiến nhưng dù sao thì hắn cũng là nhi tử của hoàng đế tiền nhiệm. Hoàng đế tiền nhiễm đa nghi, ghen ghét, thống hận thần tử khôn khéo và có năng lực hơn hắn nên không nghe lọt tai bất kỳ một lời khuyên can nào, chỉ cần có người góp lời là sẽ lập tức gϊếŧ chết bất luận tội gì, lại còn hoang da^ʍ vô độ.

Bởi vì có phụ thân như vậy nên nhiều người đối với vị hoàng đế mới này vừa kính vừa sợ, sợ hắn là bạo quân thứ hai nên đều vô cùng cẩn thận.

Tất nhiên Tả Vương gia cũng như thế, cho nên trước khi hắn làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải phỏng đoán thánh ý một lần, chính là rất sợ chỉ cần không cẩn thận làm mặt rồng tức giận thì phồn vinh của cả nhà liền hủy trong tay chính mình.

Hiện tại, con trai độc nhất của hắn lại không biết sống chết mà kiêu chiến lòng nghi kị của hoàng đế, muốn vứt bỏ sứ mệnh từ lúc sinh ra của mình thì có thể không làm hắn bi phẫn sao?

Đây có lẽ chính là thân bất do kỷ mà gia đình bình thường không thấy được. Mọi người chỉ nhìn thấy bên ngoài ánh vàng chứ bên trong cam khổ thì chỉ có nhân tài mới nếm được.

Duỗi tay rút những cuốn du ký bị lật đến mức cho chút rách rưới ra, nàng không khỏi đồng tình với Tả Nghiên Hành.

Nhưng nàng càng thấy đáng tiếc cho tương lai hơn.

Những cuốn sách này đều là kết tinh của kinh nghiệm và trí tuệ của các bậc tiền nhân, cứ đốt đi như vậy thì chẳng khác nào đốt đi kinh nghiệm và trí tuệ của một người cả.

Ở thế giới này, sách là sang quý, không có ít sách vẫn được viết tay là chủ yếu, có vài quyển thậm chí còn bán lẻ, đặc biệt là sách ký lục như vậy càng hiếm có hơn.

Hơn nữa, giao thông ở thế giới này cũng không quá thuận tiện nên tin tức khá chậm, tri thức và kỹ thuật hơn phân nửa đều truyền xuống theo phương thức dạy học.

Có vài người còn sợ kinh nghiệm của bản thân bị truyền ra ngoài, thậm chí còn yêu cầu đồ đệ thề độc không được truyền đi khắp nơi, dẫn tới rất nhiều tri thức bị phong bế.