Chương 22: Kịch bản

Yến Nạo cả đêm không ngủ, 8 giờ sáng liền mở cửa phòng khám, sau khi quét dọn, bắt đầu pha trà.

Anh đang đợi, chờ Thẩm Mật tới tìm anh, cô hẳn là… Sẽ đến đi…

Nhưng mà, chờ đến 11 giờ, ông nội anh chuẩn bị về trước ăn cơm trưa, Thẩm Mật vẫn chưa xuất hiện, một cái chớp mắt, sự tự tin của Yến Nạo biến mất.

Thực ra không phải Thẩm Mật không muốn đi tìm Yến Nạo, mà là ông nội Yến vẫn luôn ở phòng khám, cô không có khả năng trước mặt ông nội Yến cùng Yến Nạo nói về chuyện tình cảm?

Lấy cớ khác thì không được, cô lo lắng sẽ làm Yến Nạo cảm thấy là cô cố ý đến gần, cho nên cô chỉ có thể chờ.

Thong thả ung dung ăn bữa sáng, nằm bò ở cửa sổ, thấy ông nội Yến vẫn còn ở đó, cô ăn không ngồi rồi bắt đầu lục tung tìm quần áo.

Thay xong quần áo, lại nằm bò một lúc, ăn không ngồi rồi mân mê kem nền, chì kẻ mày cùng son môi, trang điểm nhẹ nhàng cho mình.

Thật vất vả mới đến 11 giờ, cô lần thứ hai bò đến cửa sổ, quả nhiên không sai, nhìn thấy ông nội Yến đi ra khỏi phòng khám, hiển nhiên là phải đi về ăn cơm trưa.

Mắt Thẩm Mật sáng lên, lập tức liền lao ra khỏi phòng.

“Tiểu Mật, sắp ăn cơm, cháu muốn đi đâu?” Bà nộiThẩm nghi hoặc nhìn cô chạy ra cửa đổi giày hỏi Thẩm Mật.

“À, cháu đi… Cháu đi mua hai túi khoai tây chiên.”

“Đều sắp ăn cơm còn ăn những cái đó.”

“Cháu mua để dành buổi chiều xem TV thì ăn!” Thẩm Mật nói xong chạy ra khỏi cửa, trở tay đem cửa đóng lại.

Thời điểm đến hành lang phòng khám,Yến Nạo cảm thấy cô sẽ không xuất hiện, mới vừa đem áo dài màu trắng cởi ra đặt ở tay vịn sô pha, chuẩn bị trở về ăn cơm.

“Anh trai Yến?” Thẩm Mật đứng ở cửa phòng khám thăm dò.

Yến Nạo ngẩn ra, xoay người, liền thấy Thẩm Mật đứng ở bậc thềm, hai tay chập sau lưng cười tủm tỉm nhìn anh.

Cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên người là một chiếc áo khoác len, bọc thêm một cái khăn quàng cổ, vừa thấy trông ăn mặc đẹp, hơn nữa…Cô còn trang điểm…

Thấy Yến Nạo nhìn mình không nói lời nào, vốn hứng thú bừng bừng tới gần, Thẩm Mật không khỏi lại có chút khẩn trương.

“A.” Cô lúng túng cười, “Anh phải về ăn cơm ạ?”

Yến Nạo gật gật đầu, đi ra cửa, hỏi lại: “Em muốn đi ra ngoài ăn cơm?”

Dù sao thời gian này, còn trang điểm, hẳn là hẹn người đi ra ngoài ăn cơm.

Chẳng lẽ là bạn trai cô tới?

Không có khả năng, cô hôm qua mới trở về, hôm nay liền xuất hiện, đuổi theo khẩn trương vậy sao?

“Không có?” Thẩm Mật vẻ mặt bối rối.

“Anh thấy em trang điểm, còn tưởng em muốn đi ra ngoài ăn cơm.” Lời nói của Yến Nạo rõ ràng là lời khách sáo.

Bất quá Thẩm Mật không nghe ra, sau khi anh nói như vậy, cô có chút ngượng ngùng giơ tay sờ sờ mặt, “Em, em chỉ tô chút son môi, hắc…”

Không những thế, rõ ràng còn kẻ lông mày cùng phấn nền, đừng nghĩ rằng anh là đàn ông cái gì cũng không hiểu.

“Sắp đến giờ ăn cơm trưa, em đây là muốn đi đâu?”

“Em đi mua… Hai lon cà phê.” Sợ Yến Nạo sẽ cảm thấy cô ấu trĩ, Thẩm Mật lập tức đem khoai tây chiên đổi lại thành cà phê.

“Mua cà phê?”

“Đúng vậy.”

Yến Nạo là có chút không tin, nhưng lại không muốn hỏi trực tiếp, dừng lại một giây nói: “Giúp anh cũng mua một lon đi, đã lâu không uống.”

Vốn tưởng rằng Yến Nạo sẽ về ăn cơm, Thẩm Mật gần kết thúc cuộc trò chuyện thì ánh mắt sáng lên, cười gật đầu, “Được ạ, em hiện tại liền đi mua.”

“Chờ chút.” Thấy Thẩm Mật vội vàng xoay người, Yến Nạo gọi cô lại, “Anh lấy tiền đưa cho em.”

Thẩm Mật dừng lại bước chân vội vàng xua tay, “Không cần không cần.”

“Thế này rất xấu hổ.”

“Chỉ một lon cà phê thôi mà, anh đưa em tiền, em mới xấu hổ!”

Dự kiến đáp án bên trong, Yến Nạo trên mặt lại có chút khó xử nói: “Vậy… Hôm nào anh mời lại em.”

“Được.”

Hai câu, Yến Nạo không chỉ tự nhiên đem Thẩm Mật đi mua cà phê cho anh, còn chuẩn bị đợi lát nữa tiếp tục nói lời khách sáo, mở đường cho lần gặp tiếp theo.

Vốn là kịch của Thẩm Mật, nhưng cô hoàn toàn không phát hiện chính mình đã bắt đầu bị phản kịch bản, còn vui vẻ vô cùng chạy đến tiệm tạp hóa.