Chương 13: Nụ hôn đầu

Thẩm Mật không nói gì, cúi đầu rũ mắt xuống, bởi vì cô không biết nên nói gì.

Vương Xán nghĩ sai Thẩm Mật khó xử trở thành ngượng ngùng, cười đem quà đã chuẩn bị đưa cho cô, “Tặng em.”

Thẩm Mật hơi hơi nhấc mắt lên, trong tầm mắt, là một hộp quà hình vuông đc gói bằng giấy màu xanh lục, cảm giác rất tươi mát.

Thẩm Mật nắm chặt tay, không biết có nên nhận hay không.

Dù sao, nếu cô làm vậy, dường như chính là chấp nhận Vương Xán, nếu không nhận, trước mặt nhiều người như vậy…

Cô còn đang giãy giụa, cách đó không xa chợt truyền đến âm thanh ồn ào, là bạn tốt đi cùng Vương Xán đang hét, nhận đi, nhận đi, mọi người vây quanh cũng cổ theo.

Chỉ hai chữ, lại khiến Thẩm Mật tâm hoảng ý loạn, Vương Xán được ủng hộ thấp giọng cười ra tiếng, đem quà để sát vào tay Thẩm Mật, “Tặng cho em, giáng sinh vui vẻ.”

“…”Môi Thẩm Mật giật giật, tầm mắt chậm rãi từ món quà chuyển lên trên mặt Vương Xán, “Giáng sinh vui vẻ, nhưng… quà em không thể nhận.”

Nụ cười trêm môi Vương Xán hơi cứng lại, hai giây sau mới nói, “Vì sao?”

“Em đã có người mình thích rồi.” Thẩm Mật là quan tâm đến mặt mũi Vương Xán, đè thấp giọng nói.

Đây là uyển chuyển cự tuyệt, nhưng Vương Xán lại một chút đều không thèm để ý, “Em có người mình thích, cùng chuyện anh thích em, theo đuổi em liên quan sao?”

“…”Thẩm Mật sửng sốt, bởi vì cô phát hiện chính mình cư nhiên không có lời gì để nói!

“Hơn nữa đây chỉ là lời chúc đêm giáng sinh, nếu em nhận cũng không đại biểu cho cái gì.” Vương Xán dường như đặc biệt có thể lý giải cho sự rối rắm của Thẩm Mật.

“Này…”

Nhìn ra Thẩm Mật do dự, Vương Xán không ngừng cố gắng, “Em nhận đi, nhiều người đang nhìn như vậy, coi như cho anh cái bậc thang.”

Đã nói đến như vậy, hơn nữa cô cũng không thể bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của Vương Xán.

Mềm lòng xuống, Thẩm Mật hít một hơi thật sâu, tiếp nhận món quà, “Cảm ơn.”

Người chung quanh nhìn thấy cô nhận quà, âm thanh bùng nổ, đem hai chữ " cảm ơn" của cô bao phủ.

Cái loại âm thanh phấn khích này làm trái tim Thẩm Mật có chút hoảng, “Em về ký túc xá trước.”

Nói xong cô xoay người muốn đi, nhưng tay lại bị một bàn tay to khác túm chặt, ngay sau đó xung quanh phấn khích, tiếng gào lớn hơn nữa, cũng không biết là ai hô câu hôn đi, làm mọi người cũng hô theo.

“Hôn đi ...hôn đi ... hôn đi...”

Thẩm Mật vặn ra, kéo tay xuống, nhưng không thể rút về, nhấc mắt lên nhìn Vương Xán, lại phát hiện ánh mắt hắn như thiêu đốt nhìn cô.

Thẩm Mật tim lỡ đập một nhịp, lại dùng sức kéo tay ra, không nghĩ đếm Vương Xán lại nắm chặt hơn.

“Buông ra!” Giọng nói Thẩm Mật rất tức giận.

Tiếng ồn ào giống như quỷ mị, phóng đại khát vọng dưới đáy lòng Vương Xán, tầm mắt dừng hắn dừng ở đôi môi khẽ run của Thẩm Mật, nắm chặt năm ngón tay của cô, đem cô kéo về phía mình.

Thẩm Mật trợn tròn mắt, người ngã về phía trước, đâm vào ngực Vương Xán, ngay sau đó cái gáy bị chế trụ, trong tầm mắt gương mặt Vương Xán chợt phóng đại tới.

Tiếng thét chói tai bùng nổ, môi cô bị che lại, Thẩm Mật hít một hơi, đưa tay đẩy Vương Xán ra.

Nhưng đối với Vương Xán, người cao 1m81 thường xuyên vận động, lực đạo của cô chẳng khác nào đang gãi ngứa, quả thực chính là châu chấu đá xe.

Cô không chỉ không đẩy được Vương Xán ra, Vương Xán còn thè lưỡi, ý đồ cạy hàm răng cô.

Giãy giụa không được, Thẩm Mật hoàn toàn nổi giận, há mồm liền cắn đầu lưỡi Vương Xán.

“Ngô ——”

Thẩm Mật cắn tàn nhẫn, không để thừa lối thoát, Vương Xán bị đau kêu lên, lập tức buông cô ra, cong người che miệng lại.

Mùi máu lan tỏa giữa hai hàm răng Thẩm Mật, cả người cô run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt, nheo mắt nhìn Vương Xán, “Anh đi quá xa rồi!”

Vương Xán vội vàng ngẩng đầu, Thẩm Mật giơ tay lên, đem hộp quà đập vào người hắn, xoay người chạy lên trên tầng.

Nụ hôn đầu của cô… Thật con mẹ nó!