Chương 12: Gợn sóng

Lông mày Yến Nạo nhíu lại, nhìn xe taxi đi phía trước hơn 10 mét, dừng lại trước của nhà Thẩm Mật.

Sau một phút, cửa xe mở ra, Thẩm Mật- người đang mặc một kiện áo khoác màu xanh cúi đầu xuống xe.

Cô nghiêng người lôi ra một cái túi xách, sau khi mở cửa vẫn luôn cúi đầu, có chút cố hết sức đem rương hành lý kéo xuống.

Yến Nạo nhìn ra được, cô đang cố tình tránh anh, suy nghĩ muốn đi lên giúp cô của anh bị dập tắt.

Anh đưa tay vuốt ve Đại Quất đang nằm co quắp trên đầu gối anh, Đại Quất thoải mái híp mắt, lười biếng kêu một tiếng.

Tuy nhiên khoảng cách hơn mười mét, Thẩm Mật không chỉ nghe được tiếng Đại Quất kêu, mà còn có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Yến Nạo, cái này làm cho hô hấp của cô ngừng lại, mỗi một động tác đều gượng gạo.

Cô cảm thấy, cô ít nhất hẳn là nên quay đầu nhìn Yến Nạo chào hỏi một tiếng, này đại biểu cho, cô thật sự cũng không quá trách anh.

Nhưng cô không làm được, cô rụt rè, sợ hãi xấu hổ, không muốn đối mặt với anh.

Đem cửa xe đóng lại, Thẩm Mật kéo rương hành lý đi về phía trước, lướt qua xe taxi, bước nhanh vào trong nhà.

Yến Nạo lại cau mày, tay vuốt ve Đại Quất dừng lại, Đại Quất liền kêu một tiếng dài, bất mãn cùng làm nũng.

Anh rũ xuống mắt, cong môi nhìn Đại Quất, dùng bàn tay to xoa đầu nó.

Quên đi, như vậy cũng tốt, nếu trong lòng anh áy này, cố tình tiếp cận lấy lòng, đến lúc đó Tiểu Mật lại đối với anh có hy vọng, vậy thì tội lỗi của anh càng lớn hơn.

Toàn bộ kỳ nghỉ, Thẩm Mật cố tình ở nhà, Yến Nạo cùng cô không có bất luận cái gì liên quan với nhau.

Chỉ có cô biết, cô vẫn như cũ không bỏ xuống được, vẫn thường xuyên ngồi ở cửa sổ trộm nhìn anh, lòng vẫn sẽ đau.

Đối với Yến Nạo mà nói, Thẩm Mật sớm đã trở thành cái gai trong lòng anh, mỗi lần nghe được hai chữ Thẩm Mật, anh đều sẽ không tự giác dựng lỗ tai lên.

Quan hệ của hai người, tựa như mặt sông ngày đông giá rét, nhìn như đóng băng ba thước, kỳ thật là sóng ngầm đang dâng trào.

Đánh vỡ mặt băng, là buổi tối đêm giáng sinh năm hai đại học, cô bị một nam sinh theo đuổi cưỡng hôn.

Nam sinh tên là Vương Xán, lớn hơn cô một tuổi, đẹp trai như ánh mặt trời, tuy rằng không tính là giáo thảo, nhưng ở trường học vẫn có chút danh tiếng.

Vương Xán theo đuổi cô nửa năm, hắn còn tặng quà, còn mua chuộc bàn cùng phòng, ở trên người cô hao tổn không ít tâm tư, tuy rằng thái độ cô vẫn luôn cự tuyệt, nhưng Vương Xán lại giống như càng cản càng hăng.

Đêm giáng sinh đó, hắn mang theo mấy người bạn tốt chạy đến dưới ký túc xá, dùng đèn làm thành hình trái tim trong tuyết bão, ngồi ở trên nền tuyết đánh ghi-ta, mà những nam sinh đi cùng hắn điên cuồng kêu tên cô.

Toàn bộ ký túc xá nữ bị làm cho cảm xúc thập phần tăng vọt, không ít người mở ra cửa sổ ra nhìn, dưới lầu người tụ tập càng nhiều.

Cô vốn muốn tiếp tục làm rùa đen rụt cổ, lại bị bạn cùng phòng còn kích động hơn đẩy ra khỏi ký túc xá.

Bị đẩy xuống dưới ký túc xá, Thẩm Mật đã không thể quay đầu bỏ đi, dù sao đám đông đang nhìn chăm chú, nếu cô đi, không chỉ khiến người đó tổn thương, mà còn ảnh hưởng tới mặt mũi cùng tự tôn.

Cái loại cảm giác này, cô đã từng trải qua, lúc ấy còn không có người ngoài, cũng đã đủ khó chịu, khiến người ta chết tâm rồi.

Cô còn chưa biết nên làm gì mới tốt, Vương Xán thấy cô đi ra cười không nhìn thấy mắt đâu, buông đàn ghi-ta xuống, cầm lấy món quà đã chuẩn bị tốt chạy chậm đến chỗ cô đứng đứng.

“Anh cho rằng em sẽ không xuất hiện.” Vương Xán cười đứng ở trước mặt cô.

Thẩm Mật nhìn nụ cười trên mặt Vương Xán, phảng phất thấy được năm ấy được Yến Nạo mời…