Lý Lăng nhanh chóng hoàn thành công việc của mình trong thời gian chưa tới một canh giờ. Trong khi những yển sư khác vẫn đang vùi đầu gian khổ lam việc, thì nàng đã cười hì hì đi lại quanh hội trường nhìn đông nhìn tây, cuối cùng vì để không ảnh hưởng đến người khác, nàng dứt khoát ngồi xuống bậc thềm quảng trường, nhàm chán uống rượu chờ đợi.
Mãi cho đến chạng vạng tối, tất cả các tác phẩm của đám yển sư mới hoàn thành, khi Lục Tỉnh xử lý xong sự vụ trong tay, vội vã chạy đến Phượng Dương hội quán thì đυ.ng phải nhóm Lý Lăng ở tổ 2 đang triển khai chém gϊếŧ.
Sau khi ngồi xuống vân đài, liền nghe Hoa Ngư ra lệnh một tiếng, các loại ác điểu mãnh thú như mãnh hổ, hung khuyển, diều hâu, sư tử, chồn, báo, chim cắt lập tức bổ nhào vào giữa quảng trường hung ác chém gϊếŧ lẫn nhau.
Quần chúng vây xem đều nhìn không kịp, tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Lý Lăng từ trong đầu ngón tay thả ra một con ong bắp cày nhỏ, con ong bắp cày này vỗ cánh bay qua các loài động vật khác nhau, đốt ở phía đông một phát, đốt ở phía tây một phát, nó tuyệt đối không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho các loài động vật khác, nhưng những con vật khác không gϊếŧ được con ong bắp cày này, cuối cùng nó đậu trên người một con mãnh hổ, và trở thành một trong hai con vật kiên trì đến cuối cùng.
Sau khi trọng tài công bố kết quả trên sân, khóe miệng Tử Phong đại sư đang ngồi trên vân đài run rẩy, xem thường nói: "Đầu cơ trục lợi. "
Phương Tuệ đại sư buồn cười: "Ta nghĩ như vậy lại rất tốt."
Trầm Hương đại sư cũng cười nói: Quy tắc thi đấu không nói rõ không thể làm côn trùng, nói đến đây, côn trùng quả thật được coi là động vật, ong bắp vàng cũng coi như hiếu chiến, những động vật khác cũng bị tấn công trong quá trình thi đấu, cho nên Lý yển sư không tính là không tuân theo quy định."
Tử Phong đại sư hừ một tiếng, không nói nữa.
Hoa Ngư quay sang mấy vị khách quý ở ghế phía tây, mọi người thấy Phương Tuệ đại sư và Trầm Hương đại sư đã bày tỏ thái độ, mọi người đều tỏ vẻ không có ý kiến
gì.
Lý Lăng mỉm cười bước lên phía trước, chào từng vị giám khảo, khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng liếc nhìn Lục Tỉnh đang ngồi ở ghế cuối cùng.
Hắn cũng đang nhìn nàng, ý cười trong mắt cũng không thể giấu được.
Lý Lăng với tư cách là người đứng thứ hai trong tổ tranh tài này, cho nên đã an toàn bước vào vòng thi đấu thứ hai.
Rất nhẹ nhàng thắng vòng đầu tiên, xem vài trận đấu đặc sắc, Lý Lăng rất hứng thú, có lòng muốn đi hỏi một chút về chuyện quả u hoàng đã tiến triển như thế nào, nhưng sau trận đấu lại không thấy không thấy Lục Tỉnh đâu, lúc này trăng non cũng đã bò lên phía chân trời, mà Bộ Vũ lâu đối diện lại vẫn là một mảnh đen kịt.
Lý Lăng ngồi dưới ánh đèn, khâu da cho con rối nhỏ, thỉnh thoảng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, sau giờ hợi, Niên Hành Chu đẩy cửa đi vào, nói: "Lục các chủ đã về rồi. "
Lý Lăng ngừng may vá, mỉm cười nói: "Hắn trở về đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
Niên Hành Chu ngạc nhiên nói: "Muộn như vậy mà tỷ còn không ngủ, không phải đang đợi hắn sao?"
Nói xong thì nàng ấy xoay người đi ra ngoài, Lý Lăng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên Bộ Vũ lâu đã bật sáng đèn, cô nàng sửa sang búi tóc, do dự một chút, thay quần áo rồi đi ra cửa.
Cửa của Bộ Vũ lâu chỉ hơi khép, Lý Lăng gõ cửa, nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, liền đẩy cửa ra đi vào.
Căn phòng trống trơn, chân đèn ở bốn góc tường đang đốt nến, ánh sáng và bóng tối trên sàn gỗ đàn hương trơn bóng như ngọc khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Đối diện là một tấm bình phong tám mặt, ngăn cách với bên trong, thủy mặc trên tấm bình phong vô cùng đơn giản, chỉ có vài nét vẽ, dường như có thể nhìn thấy làn khói cô độc trong đống đổ nát và những túp lều ven suối, nhìn tiếp, khung cảnh thay đổi, lại như núi non trùng điệp khuất trong sương mù, cùng những rặng thông, tre ở phía xa xa.
Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.