Chương 49: Chuyện xưa

Edit: xuxu6565

Hộ Nghi ở Tử Thần Điện nghỉ ngơi mười ngày. Sự tình ngày đó nàng sớm đã nghe Trúc U nói, ngày ấy Yến Tề Quang ở Tuyên Chính Điện thượng triều, thật sự không có biện pháp, Trúc U liền canh giữ ở trước cổng chờ bên trong tan triều, chờ Yến Tề Quang đi ra xin diện thánh. Vừa nghe lời nói của Trúc U, bất chấp trên người còn đang mặc triều phục, lập tức chạy đến.

Con người lại không phải cỏ cây, mấy ai có thể vô tình. Nghe đến những điều này, Hộ Nghi đều không phải là không cảm động.

Đã nhiều ngày nàng đều ở Tử Thần Điện, bên ngoài tin đồn nhảm nhí lan truyền tuy không tiến vào, nhưng nàng cũng có thể đoán được một ít. Chỉ là cùng Yến Tề Quang nói cười nói, quan tâm săn sóc, vì nàng có thương tích trên đầu gối ngay cả khi hoan ái tính tình cuồng dã của hắn cũng kìm lại, muôn vàn triền miên, tất cả đều là ôn nhu.

Mỗi ngày buổi tối càng không chỉ có nhìn chằm chằm nàng ăn, uống thuốc, còn tự mình cầm thuốc mỡ bôi cho nàng, đến khi vết thương trên gối nàng đã nhiều ngày phục hồi như lúc ban đầu, hoàn toàn không ra một tia dấu vết mới từ bỏ.

Nàng một bên nhìn đầu gối tuyết trắng trơn bóng, một bên thất thần, nàng từ khi được thừa sủng tới nay, còn không đến một tháng, tâm tư lúc ban đầu cũng cảm thấy thay đổi một chút. Lúc trước khi vào cung liền tâm lặng như nước, lúc này thế nhưng cảm nhận được ôn nhu của đế vương không khỏi đánh vào mặt hồ yên bình từng gợn lăn tăn.

Hộ Nghi tự dặn lại chính mình không nên thèm muốn ôn nhu của đế vương. Bỗng nhiên cảm thấy trong bụng hơi có cảm giác hơi đau nhức. Nàng tính toán ngày, mới đột nhiên phát hiện ngày mai chính là ngày tới nguyệt sự. Nàng từ trước đến nay trong lúc nguyệt sự khó tránh khỏi đau đớn, những ngày trước khi đến cũng sẽ cảm thấy bụng có chút toan trướng.

Hộ Nghi thở dài, hắn là Thiên tử, trong hậu cung mỹ nhân nhiều không đếm xuể, một khi chính mình thật sự động tâm, chỉ sợ tương lai khó tránh khỏi càng thương tâm. Có lẽ cảm giác đau đớn bất thình lình này, chính là nhắc nhở nàng, vừa lúc nên rời xa Yến Tề Quang mấy ngày, nên thoát ra.

Nơi này Hộ Nghi trăm mối lo, bên kia Yến Tề Quang cũng là suy tư. Do hôm nay hắn hạ triều, trong lòng có tâm sự, không cần người hầu hạ, chính mình tùy ý đi ra ngoài đi đi lại lại, thế nhưng trong lúc vô tình nghe được hai tiểu cung nữ vẩy nước quét nhà ở giữa nghị luận.

Một tiểu cung nữ nói: “Hiện giờ vị kia ở Tử Thần Điện chính là một bước lên trời, vào cung được phong tiệp dư liền thôi. Hiện giờ mới thừa sủng không bao lâu đã trở thành chủ vị một cung chiêu nghi nương nương.”

Một cung nữ khác nói: “Trực tiếp biến Lí chiêu nghi thành Lý ngự nữ, bệ hạ đối với vị này coi trọng thật không tầm thường.”

Người này lại nói: “Vị này không phải là Phù Huệ phu nhân chuyển thế chứ, lần này tuyển tú ít tú nữ như vậy, còn không có lâm hạnh qua người khác đâu.”

Một người khác hiển nhiên không biết chuyện xưa, hỏi: “Phù Huệ phu nhân…”

Người này lặng lẽ đè thấp thanh âm kể lại: “À, đây cũng là chuyện xưa trong cung, ta cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe nói. Tiên đế từ khi đón Phù Huệ phu nhân vào cung, không bao giờ chịu nhìn người khác một cái, còn phát gả phi tần có phân vị thấp đi. Nghe nói Thái Hậu lúc ấy vẫn là Hoàng Hậu, đều phải né tránh ba phần. Cũng nghe nói nếu không phải Phù Huệ phu nhân không có con, hiện giờ này thiên hạ còn không biết ai làm chủ đâu.”