Chương 14: Xích mích

Edit: xuxu6565

Mọi người khom người cung nghênh nhóm người đó đi ra ngoài, sau đó các ma ma mới đến đẫn các nàng đi phòng phía đông điện, bên trong đã có mười mấy tú nữ ngồi đó, Vương ma ma vừa lúc này tiến vào, cười nói: “Lão nô xin chúc mừng các vị tiểu chủ. Hôm nay các quý nhân đã nhìn đến ban cho nơi ở, còn cần sửa sang quét tướt lại. Nếu là còn chưa có nơi ở, Mẫn Phi nương nương sẽ an bài cho các vị chủ tử sau. Đến lúc đó đều có khẩu dụ truyền tới, chờ đến ngày 28, các tiểu chủ đều có thể dọn vào, cũng sẽ được an bài thị tẩm. Đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi tốt, nhóm tiểu chủ trước tiên sẽ nghỉ ở đông điện này. Vốn dĩ Mẫn Phi nương nương tiếp nhận cung sự, chư vị phi tần mỗi sáng đều phải tới thỉnh an nương nương, nhưng nương nương vừa đi để lại lời nói, kêu các chủ tử vào cung ổn định, săn sóc tiểu chủ mấy ngày liền vất vả, liền không cần đi thỉnh an.”

Mọi người đều đã rõ, Vương ma ma vừa đi ra ngoài, mười mấy thiếu nữ đều là thanh xuân niên thiếu, khó tránh khỏi có chút hoạt bát, đều đã có danh phận phân vị, gọi bằng hữu, tỷ muội, từng người nói chuyện.

Những người khác trước tuyển tú đã quen biết hoặc mấy ngày này ở cùng cũng có chút tình nghĩa, chỉ có Hộ Nghi, vốn dĩ cũng chỉ có Hứa Lan Chu cùng nàng nói chuyện, lúc này Hứa Lan Chu lại bị Tần Nguyệt Lai giữ lại, lại nghe nàng ta nói mấy câu, chần chờ nửa ngày, vẫn không có đi lại đây.

Hộ Nghi trong lòng thở dài một tiếng, cũng không có buồn lòng, nàng từ nhỏ bị mẹ kế châm chọc mỉa mai đã sớm quen rồi, lúc sau mẹ kế sinh hạ đệ muội đối với nàng cũng là động một chút nhục nhã đánh chửi, lấy lạnh nhạt đối đãi cũng xem như là chuyện bình thường nhất.

Cũng may hiện giờ nàng cuối cùng đã vào cung, tuy rằng trong cung chưa chắc đã sạch sẽ, cùng so với mẹ kế đem nàng tùy ý hứa gả cho người khác tốt hơn.

Hộ Nghi thấy Dư Tương Giảm cũng là một mình ngồi ở bên cửa sổ, liền rót hai chén trà, đi qua đưa Dư Tương Giảm một chén. Nàng ta lãnh đạm nhìn qua, tiếp trà, lạnh lẽo nói: “Đa tạ tiệp dư.”

Đột nhiên nghe thấy xưng hô này, Hộ Nghi nhất thời không kịp phản ứng lại, bên cạnh đã có người nghị luận sôi nổi.

“Không biết nữ nhi gia đình bình dân, hiện giờ như thế nào có thể đứng trên đầu chúng ta.”

“Còn không phải dựa vào khuôn mặt hồ mị tử kia, cũng không biết ở chỗ nào học được thủ đoạn quyến rũ nam nhân.”

“Ngày đó ở Quỳnh Hoa Lâu, không phải vị này không có đối thủ sao, quả nhiên có mộng muốn bay cao làm phượng hoàng.”

Hôm nay đại đa số tú nữ đều phong thải nữ, ngự nữ, chỉ có Tần Nguyệt Lai được phong tài tử, Hộ Nghi vượt qua hai cấp, phong tiệp dư, vì vậy đa số tú nữ ở giữa nghị luận không ít.

Hộ Nghi trực tiếp đi đến chỗ Hồ thải nữ thanh âm lớn nhất kia, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng ta: “Hồ thải nữ, ngươi vừa mới nói cái gì không ngại nói lại lần nữa chứ, cần ta giúp ngươi học lại cung quy một lần nữa không, nhìn xem tội danh bất kính của ngươi.”

Hồ Thải Nữ lúc này mới phản ứng lại, người trước mắt đây đã không phải là tú nữ xuất thân từ gia đình tú tài nghèo hèn ở Quỳnh Hoa Lâu kia mà là tứ phẩm tiệp dư do bệ hạ tự mình phong, phân vị cao hơn nàng ta hai cấp.

Nàng ta oán hận cúi đầu, không tình nguyện nói: “Thϊếp mới vào cung, lễ nghĩa sơ sẩy, nói không lựa lời, mong tiệp dư khoan dung bỏ qua.”

Hộ Nghi lúc này mới hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Nếu thải nữ đã biết sai, niệm tình trước đây chúng ta đều cùng là tú nữ, lúc này ta sẽ không phạt ngươi.” Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt mọi người có thể là thiện ý hoặc hận ý, nàng mặc kệ chính mình thong thả ung dung ngồi xuống, tự dùng trà.