Chương 34: Ai là gian tế 3
Thất Thất liên tục kêu “Oan uổng”, vừa thấy “Oan uổng” không có tác dụng lại liên tục kêu “Cứu mạng”,“Cứu mạng” cũng không cứu được nàng, vài tên thân binh kia đem Thất Thất kéo đủ vài vòng trên mặt đất, ném xuống trong bãi nước kia, Thất Thất còn không có đứng lên được, trên người đã trúng hơn mười đấm, Thất Thất chỉ có thể xoay tay tự bảo vệ mình, vài thân binh kia vừa thấy Thất Thất còn dám đánh trả, lại càng ra đòn hiểm độc với Thất Thất.
Thời điểm Quản Phong đi vào chỗ quân trướng Thất Thất ở, một đám bừa bãi, Thất Thất bị hai thân binh đặt ở trên đất, mặt khác vài người quyền cước đưa ra tiếp đón đến trên người Thất Thất, Thất Thất bị đè trên mặt đất, cả người vì nước khắp nơi mà trở thành bãi bùn.
Quản Phong quát một tiếng:“Dừng tay!”
Mấy thân binh này mới ngừng lại, Thất Thất vội ôm lấy thân thể cuộn tròn ở một bên, không bao lâu Doãn Trường Ninh cũng đi đến, thấy tình cảnh này lạnh lùng nói:“Không tệ, ở dưới mí mắt bổn tướng cũng dám đánh nhau, lôi đi ra ngoài, phạt quỳ một ngày!”
Thất Thất còn không có hiểu được, vài binh lính cao lớn đã tiến vào đem nàng cùng vài tên thân binh khác toàn bộ kéo ra ngoài, Thất Thất vẫn không hiểu được rõ ràng là mình bị đánh, vì sao mình cũng bị phạt quỳ.
Trước cho rằng chỉ là phạt quỳ, thì ra phạt quỳ này cùng kiểu ấy bất đồng, mà là đem người cố định ở trên một cái giá chữ thập, hai chân và hai bàn chân phân biệt chống lên hai chồng đá, trung gian lại giắt hai cái bao cát, hiển nhiên mấy binh lính này có động tay động chân, bao cát của mấy thân binh rõ ràng có hơi nước, mà đối với Thất Thất lại nhất định không keo kiệt bỏ thêm sức nặng, còn cố ý ở dưới gối Thất Thất gắn đá vụn.
Chỉ trong chốc lát Thất Thất liền cảm thấy hai cái đùi giống như bị chặt đứt, trên người lại là ướt đẫm, cuối mùa thu gió lạnh vừa thổi qua, Thất Thất liền cảm thấy luồng lạnh lẽo kia dần dần theo thân thể thấm vào trong xương.
Doãn Trường Ninh đi ra trướng bồng, nói tình hình thực tại ở Đồng thành, tháng 11 trời cũng cực kỳ rét lạnh, nhìn thoáng qua Thất Thất cùng vài thân binh quỳ gối trên giáo trường, mặc dù Tôn Tiểu Lăng này có chút quái dị nói không nên lời, nhưng Doãn Trường Ninh cũng không thập phần chán ghét Tôn Tiểu Lăng đen thui này, thậm chí còn thích hương vị trên người nàng, mùi vị ngọt ngào hồn nhiên thiên thành, rất có chút giống hương vị trên người của Thiên Tuyết đã chết kia.
Doãn Trường Ninh trúng độc sống lại, biết Thiên Tuyết đã chết, cư nhiên có loại phiền muộn nói không nên lời, Thiên Tuyết kia quả thật là mới biết chuyện đời, xử nữ nhưng khắp thân thể đã có phản ứng như da^ʍ phụ, tư vị tính ra thật sự là cực phẩm nhân gian, Doãn Trường Ninh thậm chí hoài nghi Thiên Tuyết là bị người hạ dược, Thiên Tuyết làm công chúa được sủng ái nhất Đại Kỳ quốc, phụ mẫu nàng không dám nói cho nàng đưa tới làm cái gì, lại sợ nàng làm ồn ào, gạt nàng hạ xuân dược cho nàng? Chính là Thiên Tuyết đã chết, hắn sống lại, thi thể Thiên Tuyết đã có mùi, hắn cũng không tra xét thêm, Doãn Trường Ninh sai người thiêu Thiên Tuyết, thu tro cốt Thiên Tuyết.
Doãn Trường Ninh thấy đầu Thất Thất gắng gượng, nhu nhược tựa như một con búp bê vải bị rách trong gió, nếu liền như vậy mà chết, cuộc sống quân lữ tịch mịch tính ra mất đi không ít thú vui, nghĩ đến đây Doãn Trường Ninh hướng về phía Quản Phong ra dấu một chút ý bảo thả người, Quản Phong trong lòng thở dài, cứ cảm thấy Doãn Trường Ninh đối với hắc nha đầu này không giống như bình thường, truyền lệnh bảo người ta đem đám người Thất Thất thả xuống dưới.
Thất Thất cảm thấy trên người thật lạnh, mờ mịt thấy mỗ mỗ, mỗ mỗ nhếch miệng càng không ngừng nói:“Gặp người phòng ba phần, gặp người phòng ba phần!”
Thất Thất bỗng chốc nhào tới, kêu to:“Mỗ mỗ, con không cần ở trong cung, con muốn trở về, con muốn trở về!”
Mỗ mỗ kỳ quái nở nụ cười một chút nói:“Chậm rồi, chậm rồi, trên đời không có thuốc hối hận, cũng không đường đổi ý, tự mình lựa chọn, sẽ không hối hận!”
Thất Thất vừa nghe, vươn tay liều mạng muốn giữ lấy mỗ mỗ, nhưng mỗ mỗ thong thả chậm rãi biến mất, Thất Thất cái gì cũng không cầm được, nàng bỗng xoay người ngồi dậy, mới phát hiện mình nằm ở trong trướng nhỏ của mình, mà Doãn Trường Ninh tên kia đang có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Thất Thất phản ứng đầu tiên là sờ soạng trên người một phen, thấy quần áo đều đủ, mới nhẹ nhàng thở ra, Doãn Trường Ninh vừa thấy mày nhướng lên, thực cảm thấy hành động này của Tô Thất Thất xem như vũ nhục hắn, nhiều mỹ nữ tư sắc hơn người như vậy đưa đến trước mặt hắn, hắn cũng chưa có thời gian chiếu cố, hắc nha đầu xấu xí không chịu nổi này sẽ không cho rằng nàng có mị lực như thế đi, Thất Thất thấy quần áo không có dị thường, lại xác thật là Doãn Trường Ninh thằng nhãi kia, mới kêu một tiếng:“Tướng quân gia, ngài như thế nào quang lâm chỗ nô tỳ ở, nô tỳ thật sự sợ vấy bẩn giày của tướng quân gia!”
Doãn Trường Ninh đánh giá cái trướng bồng vừa bẩn vừa loạn này, đúng là cảm thấy có chút dơ bẩn hai chân mình, lại không nói tiếp, hỏi lại:“Ngươi còn có mỗ mỗ?”
Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, sợ mình vừa rồi nằm mơ không cẩn thận kêu “Mỗ mỗ”, vội nói quanh co:“Nô tỳ không rõ tướng quân gia nói là có ý gì!”
Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng, nhìn Tô Thất Thất liếc mắt một cái, thật là xấu, vừa đen vừa nhỏ, toàn bộ trướng bồng mặc dù không lớn, nhưng thật là bẩn, hắn giơ tay bịt cái mũi, xoay người đi ra khỏi trướng.
Thất Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa nằm xuống.