Chương 4

Phái Nga Mi theo đường cũ mà trở về, đường đi không có một chút nguy cơ ám phục, cước bộ tất nhiên nhanh lên không ít, không đến mấy ngày liền tiến vào Ngọc Môn quan, rốt cuộc cũng không cần phải dãi gió dầm sương.

Chiến dịch tiêu diệt Minh giáo cũng kết thúc, bất luận là kết cục có hợp tâm ý hay không thì cũng là chuyện đã qua, bọn họ vào thành xong cũng không gấp đi đường, tìm một quán trọ, rồi Tĩnh Huyền phân chia mọi người đi làm việc tịnh dưỡng.

Cổ tay bị thương của Chu Chỉ Nhược cũng đã tốt lên không ít, nhưng nàng cũng không có bị sai việc gì nặng, Tĩnh Huyền chỉ phân phó nàng đi hiệu thuốc lấy chút thuốc trị thương, trước khi trời tối liền trở về quán trọ.

Này đây chính là đại sư tỷ nhân cơ hội để cho nàng có thời gian dạo một vòng trong thành, Chu Chỉ Nhược đối với điểm này tất nhiên trong lòng biết rõ, trong lòng cảm kích cũng không có từ chối.

Lúc đến, trong lòng tâm sự nặng nề cũng không có lòng thăm hỏi, hôm nay đại sự đã xong, Chu Chỉ Nhược tính tình tuy là ôn nhu nhưng chung quy lại vẫn là thiếu nữ, nơi này không phải là cái phủ thành lớn gì, nhưng có thể dạo chơi một vòng cũng rất tốt.

Biên thùy trấn nhỏ tuy đơn sơ, nhưng trên dưới cũng coi là ngũ tạng đầy đủ, lại thêm cái cửa khẩu tọa lạc tại đây, lại là nơi thương nhân Trung Nguyên cùng Tây Vực trao đổi buôn bán hàng hóa, cuộc sống lâu ngày, chợ cũng dần dần trở nên rộng lớn, hơn nữa lại không ít vật phẩm hiếm có khó gặp của Trung Nguyên, mật dưa sữa ngựa, cẩm thạch lưu ly, hồ đao áo giáp bày ra la liệt.

Chu Chỉ Nhược vừa đi vừa nhìn, mua cho mình một chiếc khăn tay mới, lại mua một khối đặc sản bánh ngọt Tây Vực bọc lại kỹ càng định trở về cho các sư tỷ nếm thử một chút, đợi đến khi hiệu thuốc trước mắt mở cửa, cơ hồ nàng cũng đã đi dạo hết nửa vòng chợ. Đang suy nghĩ mua thuốc xong sẽ theo đường cũ trở về, thừa dịp sắc trời còn sớm lại giúp các sư tỷ làm một chút chuyện, đột nhiên phía trước truyền tới một trận huyên náo, xen lẫn tiếng nữ nhân khóc.

Diệt Tuyệt sư thái cả đời ngay thẳng, cho trừ gian diệt ác là việc của chính mình, Chu Chỉ Nhược từ nhỏ lại được sư phụ hun đúc, nghe được cái âm thanh xôn xao này tự sẽ không ngồi yên không để ý đến, lúc này cầm kiếm hướng nơi phát ra âm thanh mà đi đến.

Chỉ thấy bảy tám tên trang phục quân lính vây quanh một cô nương, nơi nơi thèm thuồng, một chiếc xe đẩy lật ngã giữa đường, phía trên trái cây lăn đầy trên mặt đất, một bên là một trung niên cũng bị đả thương, đang giùng giằng muốn bò dậy, bên cạnh nguyên một đám người nhưng không ai dám đến đỡ, mà bên kia mấy tên lính Mông Cổ cũng không thèm nhìn hắn, chỉ lo đi bắt nạt cái cô nương đang khóc kia.

Chu Chỉ Nhược thấy cô nương kia dung mạo thanh tú, trong lòng sáng tỏ. Chắc chắn mấy tên lính Mông Cổ thấy con nhà lái buôn người ta dáng dấp mỹ mạo, sinh lòng ác ý.

Người Mông Cổ xâm nhập Trung Nguyên, xấp xỉ trăm năm, xưa nay nhìn người Hán liền coi không bằng gia súc, hôm nay ban ngày ban mặt lại giở thói càn rỡ, thật là chết không có gì đáng tiếc, chẳng qua người ngoài sợ hãi với bội đao, giận nhưng lại không dám nói gì.

Mắt thấy tên cầm đầu đám quân lính Mông Cổ kia bắt lấy một tay của vị cô nương, một cái tay khác lại kéo đai lưng của nàng, Chu Chỉ Nhược vốn vẫn còn ước đoán thời cơ, lúc này chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết xông lên trong óc, tay run một cái trường kiếm liền bật ra khỏi vỏ một nửa, lập tức nghe được một âm thanh thanh thúy.

"Ngô Lục Phá, ngươi đi gọi bọn họ thả cô nương kia ra, kêu la ồn ồn ào ào như vậy, phá hư hết hứng thú uống trà của ta."

Giọng nói mang một nửa lười biếng, một nửa lãnh đạm, cùng với cảnh tượng chỗ này thật là xa lạ, truyền vào trong tai Chu Chỉ Nhược tựa như đá lớn vứt xuống mặt nước làm bọt nước văng khắp nơi.

Men theo hướng âm thanh mà nhìn lại, một thiếu niên công tử ngồi ở trước bàn trà, trên người mặc y phục xanh ngọc, đôi mắt đen diệu, mặt như mỹ ngọc, mỗi tắc đường viền giống như thợ mộc khó khăn mô phỏng tinh xảo, mặc dù thân hình nhỏ hết sức cơ hồ không chịu nổi một lực, lại nói giữa hai lông mày hiện ra một phần ngạo nghễ như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Khí độ ung dung như thế, không phải Triệu Mẫn thì là ai.

Tựa hồ cả cái quán trà này bị nàng bao rồi, nơi lớn như vậy chỉ có một vị khách, tám vị hán tử ăn mặc giống như thợ săn đứng thẳng tắp ở vòng ngoài, đem nàng thủ hộ giống như gió thổi cũng không lọt. Đợi nàng nói xong mấy câu kia, một người trong đó đi về phía đám lính Mông Cổ, tóm lại chính là cái vị mà Triệu Mẫn gọi là "Ngô Lục Phá."

Tên người này cũng kỳ quái, Chu Chỉ Nhược thầm nghĩ trên giang hồ tên học cổ quái cũng không nhiều đi, nhưng nàng cũng không để bụng, thu hồi một nửa kiếm, định xem bên kia giải quyết chuyện này như thế nào đây.

Chỉ thấy đại hán kia đi tới nghiêm nghị quát lên: "Này, ban ngày lại làm việc cẩu thả như vậy, các người không có quan trường quản thúc sao? Mau mau thả người."

"Ngươi cái tử tù chán sống rồi sao, dám để ý chuyện tốt của đại gia." Tên cầm đầu lính Mông Cổ kia ôm lấy thiếu nữ, hoàn toàn không đem hắn coi ra gì, ném ra câu nói xong liền ha ha cười lớn.

Sắc mặt đại hán kia vẫn không đổi, nhưng âm thanh lạnh đi mấy phần, "Đạo tặc trong thiên hạ nổi lên bốn phía, các ngươi không biết lo lắng cho dân chúng lại làm điều sằng bậy, sớm phải nhận lấy chút quy cũ."

Bọn lính Mông Cổ bị hắn quấy rối mất hứng thú, tức giận, một cái lướt mắt qua, thấy ở phía sau vị đại hán thấy người phát hiệu lệnh, nhìn thấy vị công tử kia tướng mạo xinh đẹp lại trẻ tuổi, so với cái cô nương trong lòng còn tốt hơn trăm lần, lại thấy trên khăn che đầu đối phương có hai viên minh châu lấp lánh rực rỡ, nhất thời sinh ác ý. Đem cô nương trong lòng đẩy sang một bên rồi nghênh ngang đi về phía bàn trà phía trước, vừa đi vừa nói:

"Thố nhi tướng công, đi theo lão gia nha! Cùng ta hưởng phúc a."

Triệu Mẫn đối với cái chuyện phát sinh bên này không có để ý nhiều, phân phó xong liền tỉ mỉ cầm lấy ly trà uống, nghe thấy cái lời này liền cau mày, trên mặt cũng lộ ra một chút không vui, đem chun trà trên tay đặt xuống, nàng xoay người lại, giũ ra chiếc quạt xếp trong tay, trong mắt tràn đầy lãnh ý.

"Không lưu một người__"

Chu Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn phe phẩy chiếc quạt, dưới mệnh lệnh một nửa nhưng ngừng, đang lúc nghi hoặc đưa mắt đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng, biết nàng đã nhìn thấy chính mình, không biết làm sao đáy lòng cảm thấy một tia ngượng ngùng, vội vàng dời đi tầm mắt.

Con ngươi Triệu Mẫn chuyển động một cái, đột nhiên cười lên, trên mặt sương lạnh không còn nữa, mắt thấy đám lính Mông Cổ kia đã bị ép đến trước mắt, nàng chậm rãi xếp cây quạt lại, một lần nữa mở miệng thu lệ khí.

"Thôi, lần này tha cho bọn hắn một cái một chó, bẽ gãy tay rồi cho bọn họ cút đi."

Lời còn chưa nói dứt, một vị hán tử nắm lấy cổ tay của tên lính Mông Cổ, khắc sau liền truyền tới âm thanh gãy lìa xương, chốc lát cánh tay thành hai đoạn câu lại. Thấy tình thế không đúng, đám lính còn lại liền quay đầu muốn trốn, nhưng mà không được mấy bước thì bị ngăn lại. Mấy vị đại hán giả trang thành người dân bình thường, đều là hảo thủ nhất lưu, binh lính bình thường nơi nào là đối thủ, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết. Vừa mới còn ngông cuồng tàn phá bừa bãi, hôm nay lại đau đến mồ hôi lạnh dầm dề, nhưng nửa câu cũng không dám nói, lăn vài vòng rồi ôm nhau chạy trốn.

Mọi người vây quanh xem thấy mấy vị đại hán kia xuất thủ tàn nhẫn, làm chim muôn bay tán loạn, Chu Chỉ Nhược đi tới đỡ lấy cô nương đã nhỏ tiếng khóc, nói mấy lời an ủi, lại nhét mấy đồng tiền bạc vào trong tay nàng. Lúc đầu nàng cũng không có nhận, sau đó nghe Chu Chỉ Nhược nói vị trung niên kia bị thương cũng không nhẹ cần phải mau sớm chữa trị, lúc này mới trăm ơn vạn tạ nhận lấy, trước khi đi còn dập đầu mấy cái.

"Rõ ràng là ta cứu người, nhưng người bọn họ lại cảm ơn là Chu tỷ tỷ, thật là thế đạo bất công."

Âm thanh không lạnh không nóng lọt vào trong tai, Chu Chỉ Nhược vừa xoay người, phát hiện Triệu Mẫn đã đi đến bên cạnh nàng, đang cau mày nhìn về phương hướng vị cô nương kia đi, thật giống như đang oán trách.

Chu Chỉ Nhược trong lòng nói, hai người kia đều bị sợ dọa hoảng, ngươi phân phó những người kia ra tay ác độc, bọn họ còn có gan ở lại nói lời cám ơn sao. Có thể thấy được trong mắt Triệu Mẫn mang theo mấy phần không cam lòng, cũng chỉ có thể kiềm chế trong lòng.

"Triệu cô nương khí độ bất phàm, người bình thường không thể đến gần, đại khái hai người kia tự ti mặc cảm quên đi lễ phép." Chu Chỉ Nhược cứ như vậy mà nói vài lời nói tốt, mượn cơ hội bỏ qua cái đề tài này.

Triệu Mẫn bị nàng dụ vài lời ngon ngọt mà vui vẻ, cong lên khóe miệng, sau đó con ngươi chuyển một cái, như là nghĩ đến cái gì, liền đưa tay kéo cánh tay của Chu Chỉ Nhược đi đến bàn trà.

"Từ biệt mấy ngày, không biết Chu tỷ tỷ bên kia thế nào rồi? Đã có tiêu diệt Minh giáo hay chưa? Nghe đồn quán trà này lấy tuyết nấu nước pha trà, mùi vị bất phàm, sao không lấy trà làm bạn, chúng ta phải hảo hảo ôn chuyện cũ một chút."

Mới vừa rồi là hình ảnh lẫm liệt bất khả xâm phạm, lúc này bước chân lại nhanh nhẹn giống như hài tử nghịch ngợm hoạt bát, Triệu Mẫn cũng thay đổi quá nhanh, Chu Chỉ Nhược chưa chuẩn bị kịp liền bị nàng một đường kéo đến trước bàn trà mới phản ứng đến.

"Triệu cô nương, ta, ta..." Chu Chỉ Nhược vội vàng thu bước chân, "Ta còn có việc trong người."

"Nga! Chuyện gì?" Triệu Mẫn nhăn mày hỏi, hành động như thế chẳng có chút nào sửa chữa liền hỏi tới chuyện của người khác vốn là cử chỉ lỗ mãng, chỉ có thể tự miệng nàng nói ra, chẳng biết tại sao liền tỏ ra chuyện đương nhiên.

Chu Chỉ Nhược chính mình cũng không biết làm sao từ chối, lời kia bật thốt lên, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy nghi ngờ.

Sau khi chia tay nàng tâm tâm niệm niệm muốn kết giao với vị Triệu cô nương này, nhưng hôm nay gặp mặt ngay cả ánh mắt đối phương cũng không dám nhìn, nhất là lúc nàng ôm lấy cánh tay chính mình kéo đi, hoảng hốt đến nổi cái ý tưởng bộc phát mãnh liệt. Bách tư bất đắc kỳ giải (trăm cái suy nghĩ vẫn không có cách giải quyết), chỉ có thể lấy lên bốn chữ 'Quỷ thần xui khiến'.

Mùi thơm không ngừng thấm vào trong khoang mũi, mặc dù Triệu Mẫn đang mặc nam trang, dù sao cũng là nữ nhân nên cũng không quên trang điểm, Chu Chỉ Nhược cơ hồ có thể phân biệt ra mấy phần mùi thơm hoa, mấy phần là xạ hương, còn có dư lại mấy phần tuy nàng không biết tên, nhưng cũng biết nhất định là những vật quý giá.

Đệ tử Nga Mi trang điểm giản dị, phấn đại không thi có khối người, nhưng dùng son phấn tất cả đều vô cùng nhạt nhẽo, Chu Chỉ Nhược lần đầu tiên ngửi được mùi thơm phong phú như vậy, trong lòng đột nhiên khẩn trương, trong miệng cũng có chút khô. Khó chịu đẩy Triệu Mẫn ra, lui về phía sau một bước mới nhớ lại rồi trả lời vấn đề của đối phương, "Ta, ta còn phải đi mua một vài thứ."

Nghe Chu Chỉ Nhược nói quả thật có chuyện, Triệu Mẫn ngược lại cũng không dây dưa, hơi trầm ngâm, nụ cười không giản, "Vậy ta cùng đi theo ngươi nha."

Dứt lời liền kéo chu Chỉ Nhược đi, đi mấy bước liền nhớ đến mấy vị đại hán kia còn đi theo sát bên cạnh, phất phất tay, "Mấy người các ngươi, không cho lại gần."

Đại hán nghe vậy ôm quyền nhận lệnh, sau đó lập tức lui đến bên ngoài mười trượng, ẩn giấu vào trong đám người, người bên ngoài không chút nào nhận ra vị này chính là hộ vệ của công tử mặc hoa phục kia.

Chu Chỉ Nhược kinh ngạc với hành động của mấy người này, âm thầm suy đoán gia thế thật sự của Triệu Mẫn. Tuy có câu 'Có tiền sai khiến được quỷ thần' nhưng để có thể làm cho các cao thủ này nói gì nghe náy, dõi mắt nhìn trên giang hồ cũng không được mấy người.

Mà cái hiệu buôn nhà nàng thật sự lợi hại như vậy sao? Chu Chỉ Nhược không khỏi nổi lên nghi ngờ, trong đầu suy nghĩ sau khi trở về sẽ điều tra thật kỹ một phen, chẳng qua không kịp suy nghĩ nhiều, lực chú ý lại bị các ngón tay trong lòng bàn tay áp lấy kéo về. Nàng chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng quanh quẩn, vội vàng tránh thoát.

"Làm sao?" Ý thức được hành động kháng cự của Chu Chỉ Nhược, sắc mặt Triệu Mẫn cứng đờ, trong mắt nhất thời nổi lên khói mù, tựa hồ lập tức nổi giận.

Ở trong đại mạc liền chứng kiến các vị cô nương hỉ nộ vô thường, trong lòng Chu Chỉ Nhược âm thầm kêu khổ, tầm mắt rơi vào trên ngoại bào của Triệu Mẫn, động linh cơ một cái.

"Triệu cô nương hôm nay mặc nam trang, thân mật với người khác ở bên ngoài như vậy còn ra thể thống gì."

Triệu Mẫn sửng sốt một chút, cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của chính mình, trong mắt tuy có xem thường, nhưng cuối cùng gật đầu một cái coi như công nhận cái lý do này, toại nguyện cùng Chu Chỉ Nhược kéo ra khoảng cách, "Vừa được cái trang phục này, Triệu mỗ hôm nay thuận tiện lấy chi lễ quân tử mà đối đãi, tuyệt không vượt quá giới hạn."

Thấy nàng kinh hoảng chuyển động cây quạt, giọng điệu nói chuyện cũng bắt chước giống như thư sinh, một cái gương mặt xinh đẹp cứng rắn nặn ra mấy phần văn nhân toan khí.

"Đa tạ Triệu công tử thông cảm." Chu Chỉ Nhược nhịn cười nói, bình thường nàng rất ít đùa cùng với ai, hôm nay lại bị Triệu Mẫn nháo như vậy, trong lòng thiên tính thiếu niên bướng bỉnh bị kí©h thí©ɧ, cũng làm bộ làm tịch một xướng một họa với người.

"Chu tỷ tỷ, ngươi nói xem ngươi ta bây giờ có giống một đôi bích nhân hay không? Vị Tống sư ca kia của người nhìn thấy được chắc sợ là tức chết." Triệu Mẫn trên mặt nụ cười càng lúc càng đậm, tựa hồ nhớ lại chuyện nhìn thấy mấy ngày trước, lại nhắc đến Tống Thanh Thư.

Nghe được ba chữ ' Tống sư ca' từ trong miệng Triệu Mẫn nói ra, cơ hồ trong lòng Chu Chỉ Nhược thoát qua có chút không thích, nhưng liền lướt qua không nhắc tới, tầm mắt lệch sang một bên, rơi vào trên gò má của Triệu Mẫn.

Ở giữa chân mày của nàng có ba phần hào khí, ba phần anh khí, chẳng qua ngũ quan vẫn thuộc về nữ nhân nhu hòa, thậm chí so với nữ nhân bình thường còn thêm mấy phần xinh đẹp, nếu thật sự là nam nhân, nói chung đa phần giống như tiểu sinh, thêm cái vóc dáng của nàng thấp hơn so với Chu Chỉ Nhược một tấc, sóng vai đi chung với nhau, nếu nói giống như bích nhân, không bằng nói càng giống như tỷ đệ.

Dĩ nhiên cái suy nghĩ này Chu Chỉ Nhược tuyệt đối sẽ không tiếc lộ chút nào, nếu không chắc vị đại tiểu thư kia ắt sẽ không buông tha, nàng chỉ có thể uyển chuyển nói: "Triệu công tử hiền nhân quý thể, người ngoài nhìn vào sợ là trách mắng ta trèo cao, quả thực không xứng."

"Chu tỷ tỷ xuất trần như tiên, người khác chỉ có thể nói ta trèo cao bám theo tiên nữ thôi."

Nghe được Triệu Mẫn khen nàng như vậy, Chu Chỉ Nhược trong lòng một trận cuồng loạn, vội vàng cúi đầu che giấu. May mắn lúc này Triệu Mẫn bị chuyện khác thu hút chú ý, không có để ý đến nàng.

Thấy Triệu Mẫn vứt bỏ chính mình đi về phía một đám người nhốn nháo ở phía trước, Chu Chỉ Nhược thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mấy phần mất mát cuốn lấy suy nghĩ chính mình.

Đây là thế nào? Nàng mờ mịt thất thố che ngực, lại chán nản buông suy nghĩ xuống, lắc đầu một cái ép đi những thứ ưu tư vô hình kia, tăng nhanh nhịp bước đuổi theo.

Ngay chính giữa nhóm người bày ra một bàn cờ, hai người đang đánh cờ, một người trong đó khí định thần nhàn (dáng vẻ nhàn hạ) rút ra tẩu thuốc, nhìn là biết đã nắm chắc phần thắng, một người khác thì cau mày, khổ khổ suy tư.

Chu Chỉ Nhược nhìn thế cục bàn cờ, hướng tây nam có một con cờ trắng nằm ngay ngắn bị con cờ đen vây khốn, tình thế không chút lạc quan.

Lúc này, cái người khổ khổ suy tư đánh xuống một con cờ trắng, tựa như trong cảnh khốn cùng tìm kiếm một con đường sống, một người khác đánh xuống con cờ đen chặn lại con đường sống kia. Theo này xem đến, con cờ trắng tuy chưa đến đường chết, nhưng cũng không thể đi tiếp nổi mấy bước.

Nghe thấy bên cạnh mọi người xì xào bàn tán, tựa như người nọ ở nơi này bày cờ cuộc, hơn một tháng đều không có người hóa giải.

Tổ sư Nga Mi Quách Tương tinh thông cầm kỳ thi họa, đời này Chưởng môn Diệt tuyệt sư thái tuy tập trung chuyên chú vào võ nghệ, nhưng đệ tử Nga Mi trừ học võ ra đối với tứ nghệ cũng có ít nhiều xem qua. Chu Chỉ Nhược đối với đánh cờ cũng biết một chút, cũng có thể nhìn ra cờ cuộc nhưng không gọi là cao minh.

Ở trong mắt cao thủ không đáng nhắc tới, đại khái lần này thấy người nọ cơ hồ không phải người tinh thông đánh cờ, ở chỗ này thách thức, khi dễ người ngoài nghề mà thôi.

Nếu là có cách mở đầu, phá giải cũng không khó, chẳng qua lúc này đã hạ hết hơn phân nửa, cục diện tây nam bị vùi lấp như vậy, quả thực rất khó xoay chuyển trời đất.

Đột nhiên, đang lúc bên quân cờ trắng vò đầu bứt tai, một cái tay đưa vào bàn cờ, con cờ trắng liền đánh xuống, cánh tay kia nhỏ nhắn trắng như ngọc khắc, đến nổi cũng phải làm cho con cờ màu trắng kia mờ ảo.

Chính là Triệu Mẫn.

Con cờ kia rơi vào hướng đông bắc, cùng với chỗ bị vây cách nhau ngàn dặm, nhất thời nhóm người một trận huyên náo, mắt người đánh cờ thấy số lượng con cờ không nhiều còn bị hoang phí nơi đó, vỗ bàn hùng hùng hổ hổ đứng lên nhưng mà chưa kịp kêu lên một chữ liền bị người nắm lấy sau gáy ném ra ngoài.

Chính là vị đại hắn ăn mặc như thợ săn trước đó, ném người xong liền lập tức cung kính lui ra bên ngoài mười trượng. Thấy trận thế như vậy, mọi người lập tức im miệng, không dám nói thêm một chữ gì nữa.

Ngược lại, Triệu Mẫn tỏ ra lơ đễnh, tựa như không thấy cái gì, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, thấy đối phương tay run rẩy từ đầu đến cuối không dám đánh, nàng cười lạnh một tiếng, "Ngươi chỉ cần để ý đánh, nếu dám để cho chết ta liền chặt tay ngươi."

Người nọ hít một hơi khí lạnh, trong lòng ai oán đi ra ngoài lăn lộn kiếm cơm lại không nghĩ tới chọc người như vậy, chẳng qua là việc đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đi một bước đánh một bước, nơm nớp lo sợ đến thở mạnh cũng không dám.

Con cờ đen tiếp tục rơi xuống, Triệu Mẫn khẽ hừ một tiếng, tiếp tục đánh con cờ trắng, nàng đánh xuống thật nhanh, mỗi lần âm thanh con cờ đen đánh xuống còn chưa dứt thì con cờ trắng của nàng đã vào vị trí chính mình, tất cả đều ở đông bắc.

Lúc đầu, Chu chỉ Nhược chỉ nghĩ nàng đánh loạn, mấy bước sau trong mắt liền lộ ra kinh ý, người khác cũng chỉ thấy tây nam khốn cục, chỉ muốn vắt hết óc phá giải nơi đó, nhưng Triệu Mẫn thấy cờ đen ở đông bắc lộ ra sơ hở, nhanh chóng công phá cờ đen kia lại không để ý tới đánh hạ tây nam.

Trong khoảng khắc cục diện liền thay đổi, đầu tiên mọi người nghi ngờ, sau cũng chặc chặc lấy làm hứng thú.

Chu Chỉ Nhược chăm chú nhìn Triệu Mẫn, trong mắt đều là thỏa mãn đắc ý, không biết nên là khâm phục hay là lo lắng.

Thấy nhỏ biết lớn, tầm nhìn như vậy, nhân gian khó tìm.

Chu Chỉ Nhược gặp qua không ít chưởng môn các môn phái, cũng đã gặp qua biết bao nhiêu thiếu niên anh kiệt, cái gọi là nhân trung long phượng, trên thực tế nhiều câu nệ tử tiết, so với với nữ nhân trước mắt này, tất cả giống như trần giới.

Đối với phái Nga Mi, cái loại ý nghĩ này căn bản là đại nghịch bất đạo, nhưng nàng không khắc chế được cái loại suy nghĩ này.

Tại sao như vậy? Suy nghĩ vây vòng trong đầu. Đang lúc Chu Chỉ Nhược chìm đắm trong mớ suy nghĩ lung tung, Triệu Mẫn đã thắng ván cờ.

Nàng lắc cây quạt, càm khẽ nhếch, thu lại cái giọng mỉa mai, khôi phục cái dáng vẻ ngây thơ hăm hở của người thiếu niên.

"Chu tỷ tỷ, đi dạo cũng mệt mỏi, không bằng đi hàn xá ngồi một chút? Ngươi muốn mua cái gì, ta cho người đi mua giúp ngươi."

Chu Chỉ Nhược bị âm thanh của nàng kéo ra khỏi mớ suy nghĩ, tầm mắt chạm đến hình dáng hé miệng như vô hại của đối phương, nhanh chóng liếc nhìn sắc trời, này cách trời tối còn có một chút, vì vậy gật đầu một cái. Nàng vốn không nên đi, chẳng qua là nhịn không được, thật muốn tách ra cái người thiếu nữ đặt tên là 'Triệu Mẫn' này.

Lúc mãnh liệt, khi thì mỉa mai, khi thì vô tội cười giống như hài đồng.

Chu chỉ Nhược mơ hồ cảm thấy, nàng tựa như bước lên một điều gì đó không có lối về, chẳng qua là cảm giác này quá mức mờ mịt, còn chưa đủ để thả vào trong lòng người.