Chương 3

Phái Nga Mi đến đúng ước hẹn, ở dưới chân núi Quang Minh đỉnh tụ hợp cùng các môn phái khác, trong loạn trận bắt được một đôi nam nữ, trong đó nam nhân tự xưng là A Ngưu, cùng vị kia gọi là Chu nhi tương ứng phu thê. Chu Chỉ Nhược cũng không để ý, đồng môn bị thương càng lúc càng nhiều, chính nàng cũng có chút thương tích ngoài da, nhưng vẫn quan tâm chiếu cố những người bể đầu sứt trán, nào có thời gian rãnh rỗi đi truy cứu thân phận của đôi nam nữ kia.

Hai người kia vốn do phái Võ Đang giam giữ, chẳng qua Võ Đang đều là nam nhân, bắt giữ một tiểu cô nương lại không chút thích hợp, vì vậy ủy thác cho phái Nga Mi chiếu cố, Chu Chỉ Nhược băng bó cho các sư tỷ xong mới nhớ tới trong doanh trướng còn hai người, lại cầm lấy cái bánh bao lạnh đi qua.

Nam nhân kia cầm lấy bánh bao nhưng vẫn không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, da đầu nàng tê rần, trong đầu nghĩ rằng chẳng lẽ lại tới chủ nhân kiều sanh quán dưỡng.

Cái vẻ mặt ghét bỏ của cái vị Triệu cô nương kia Chu Chỉ Nhược nhớ rất rõ, bất quá chỉ ăn một miếng bánh bao nhỏ, chung quy lại biểu tình khó chịu giống như bị người nhét cát đá cứng vào miệng. Sau khi đổi lại cái bánh bao nóng rồi dùng lời khuyên giải, nàng mới miễn cưỡng ăn tiếp. Thời điểm đó nàng còn chọn ba lựa bốn, vị đại tiểu thư kia lòng dạ cũng không lớn như vậy.

Phát giác chính mình suy nghĩ đến người nọ, trên mặt Chu Chỉ Nhược liền nóng lên, thấy nam nhân kia vẫn nhìn nàng, trong mắt tựa hồ có thâm ý, vội vàng ở sau lưng người khác che giấu cái điểm chột dạ nho nhỏ kia, trong lòng thầm nói dù vậy nàng lúc này cũng không phân được tinh lực chiếu cố hắn, đang muốn rời đi, lại bị một câu ở sau lưng truyền đến làm nàng dừng nhịp bước.

"Chi đức đút cơm trên thuyền ở Hán Thủy, vĩnh viễn không dám quên."

Câu chuyện cũ đã sớm bị phủ đầy bụi đất lại bị những lời này nhắc nhớ, như nước thủy triều xông lên đầu, hình ảnh bị thời gian muốn làm phai sắc một lần nữa lại hiện lên rõ ràng.

Sống ở thời loạn thế, cái gọi là số mạng bất quá chỉ như ngọn cỏ theo gió phiêu linh.

Cái người sau khi chia tay bao năm vẫn không có tin tức, chỉ một câu "Cáo từ", thương thường lại cách xa.

Chu Chỉ Nhược chưa bao giờ nghĩ đến, nàng lại gặp được Trương Vô Kỵ một lần nữa, từ biệt kinh niên, năm đó chỉ là thiếu niên suy nhược nay đã lớn lên thành một thanh niên lỗi lạc, đường nét vóc dáng loáng thoáng có thể thấy ra hình dáng năm đó.

Theo lý trải qua chín năm, nàng sớm đã quên đi tướng mạo của Trương Vô Kỵ, nhưng năm ấy phát sinh quá nhiều chuyện, vốn nghĩ rằng năm đó hắn chết là điều không thể nghi ngờ nhưng lại được Trương chân nhân cứu giúp, một điểm một giọt khi đó vẫn in sâu trong đầu.

Đất khách quê người lại gặp được cố nhân, cũng đủ để vui, huống chi là người xa cách chín năm gặp lại.

Chẳng biết tại sao những buồn lo trong lòng tựa hồ tan ra một chút__ cùng cái Triệu cô nương kia gặp lại, nhìn cũng không phải là không chút nào có khả năng.

Trương Vô Kỵ mặc y phục rách tả tơi, nhưng thân thể cường tráng, sắc mặt đỏ thắm, ấn đường bị trúng hắc khí năm đó cũng không còn, nghĩ đến là đã chữa khỏi hàn độc.

Chu Chỉ Nhược thay hắn mừng rỡ, một lát sau lại nhớ đến năm đó hắn theo Thường Ngộ Xuân đi, trong lòng nổi lên âu lo. Nếu Trương Vô Kỵ là người Minh giáo, hắn lại là con trai độc nhất của Trương ngũ hiệp sư phụ cũng không tha cho hắn, huống chi bây giờ hắn còn giấu giếm thân phận. Vì vậy chỉ có thể đem chuyện này giấu ở trong lòng, chỉ mong có cơ hội liền hỏi hắn một câu, nhưng mà chưa kịp ôn lại chuyện cũ, lại một trận tập kích khác đánh tới, lúc kết thúc, Trương Vô Kỵ cùng với cái vị cô nương đi cùng hắn tên Chu nhi đã không thấy bóng dáng.

Lại là nhanh đến vội đi, Chu Chỉ Nhược cười khổ, nhưng tâm tình cũng buông lỏng chút, ít nhất cũng không có khó xử. Trương chân nhân đối với hắn có ân cứu mạng, vô luận thế nào nàng cũng không thể mặc kệ cho Trương Vô Kỵ gánh vác nguy hiểm.

Ngươi ngàn vạn lần không nên là người của Minh giáo a, Chu Chỉ Nhược cũng chỉ có thể cầu nguyện như vậy, không nghĩ đến lại tới một lời thành sấm.

Lục đại môn phái tấn công Quang Minh đỉnh, người chết thảm rất nhiều, Minh giáo vốn chiếm hết địa thế, không ngờ cao thủ trong giáo tất cả đều bị thương, chỉ còn lại một người năm xưa tự lập môn hộ Bạch Mi Ưng Vương nghênh chiến.

Bạch Mi Ưng Vương võ công cao cường, nhiên một quyền khói địch bốn tay, mắt thấy Minh giáo đều muốn bị tiêu diệt hết, lại thấy một người trẻ tuổi đứng ra.

Sau lại năm hết tết đến trải dài mười mấy năm sau cuộc vây công Quang Minh đỉnh cũng làm người tân tân vui vẻ nói chuyện, thuyết thư tiên sinh lại tư tư bất quyện (cần mẫn, siêng năng) một lần lại một lần hướng thế nhân mô tả giáo chủ Ma giáo Trương Vô Kỵ đúng là anh minh thần dũng, võ công cái thế.

Thấy Trương Vô Kỵ phi thân ra, ngăn cản ở trước người Bạch Mi Ưng Vương, Chu Chỉ Nhược mới đầu giật mình, quả là không sai.

Hắn chẳng những là đồ tôn của Trương chân nhân, lại còn là ngoại tôn của Bạch Mi Ưng Vương, chính tà hai đạo với hắn quan hệ không cạn, kẹp giữa hai bên đích xác làm khó xử.

Mặc dù không hiểu vì sao hắn không tiết lộ thân phận, chỉ thấy hắn lấy sức lực một người liên tiếp đánh bại cao thủ của tứ đại môn phái Thiếu Lâm, Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động mà không lấy đi một tính mạng bên nào, Chu Chỉ Nhược không chỉ vừa có vui là vừa có lo.

Vui chính là Trương Vô Kỵ võ công gần như đạt tới đỉnh cao nhưng lại dùng biện pháp ôn hòa để giải quyết vấn đề, lại chánh hợp tâm ý Chu Chỉ Nhược, nàng vốn không thích động võ, cùng Minh giáo tương đấu lại chính là mệnh lệnh mà làm, một đường chém gϊếŧ đến đây, trong lòng còn dư lại bảy phần mệt mỏi ba phần thẩn thờ, hôm nay Minh giáo tổn thương nhân khí nặng nề, nàng chỉ mong sớm kết thúc, rời đi địa phương huyết khí ngất trời này.

Buồn là sư phụ đối với Minh giáo hận thấu xương, sợ rằng sẽ mang nhất phái cùng Trương Vô Kỵ một trận sinh tử, như vậy, Chu Chỉ Nhược không thể tránh khỏi hướng kiếm về hắn, thật sự đây không phải là điều nàng mong muốn

Năm đó ở Hán Thủy, bọn họ luân lạc chân trời, mặc dù chỉ cùng nhau trong một thời gian ngắn, nhưng cũng coi là bằng hữu nửa đời.

Trong lúc buồn vui đan xen, sư phụ nàng Diệt Tuyệt sư thái đã xuất trận.

Trương Vô Kỵ biết chưởng tay khó địch lại sự sắc bén của Ỷ Thiên kiếm, liền đoạt trường kiếm của đệ tử Nga Mi ném về phía Diệt Tuyệt sư thái, thấy hắn thân pháp nhạy bén, chỉ vòng một vòng trường kiếm của các sư tỷ rời bị tước mất trên tay.

Chu Chỉ Nhược dự đoán mình tuyệt đối không phải là đối thủ, nhưng cũng không nghĩ bị đoạt kiếm tùy tiện như thế làm cho mặt mũi sư phụ biến sắc, nắm chặt kiếm quyết trong lòng nhớ đến chiêu thức kiếm pháp tinh yếu sư phụ dạy hàng ngày, nín thở ngưng thần hy vọng đem hết toàn lực có thể trì hoãn được mấy chiêu, không ngờ Trương Vô Kỵ lại đổi thân vòng qua nàng.

Đợi Trương Vô Kỵ quay lại chỗ cũ, tất cả kiếm trong tay đệ tử Nga Mi đều không còn, duy chỉ có một trường kiếm còn trong tay của Chu Chỉ Nhược.

Bên trong sân một trận im lặng như tờ, Chu Chỉ Nhược cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người chính mình, nhất thời vừa vội vừa tức, mặt căng lên đến đỏ bừng.

"Ngươi mắt thấy sư phụ bị tiểu tử này đánh lén, tại sao không ra tay tương trợ? Trong tay người có kiếm, nhưng lại đứng bất động, chỉ sợ ngươi đang trong chờ tiểu tử này đánh bại sư phụ a." Hết lần này đến lần khác Đinh Mẫn Quân lại cố ý lớn tiếng đâm đâm chen vào, thời khắc này yên tĩnh âm thanh lại vang dội, Chu Chỉ Nhược cảm thấy người trong Minh giáo đối diện đó không chừng cũng nghe rõ ràng, trên mặt càng thẹn đỏ mặt sau hơn.

"A, ta nhớ không lầm, ngày đó dưới chân núi người liền hướng về tiểu tử kia thẹn thùng đỏ mặt nha." Đinh Mẫn Quân không chịu buông tha mà tiếp tục nói.

Chu Chỉ Nhược biết nàng oán hận chất chứa đã lâu, công thêm được sư phụ nhiều lần bênh vực, sợ là đối với chính mình hận thấu xương, lần này bắt được cơ hội há có thể bỏ qua, trong lòng chỉ mong sư phụ không nên nghe lời nàng khích bác, thế nhưng kế tiếp lại nghe thấy lời làm nàng trong lòng như tàn tro.

"Chỉ Nhược, ngươi dám khi sư diệt tổ sao?"

Diệt Tuyệt đối với đệ tử yêu mến có thừa, đồng thời cũng là trong mắt không cho phép mất đi tính khí quật cường, như bị nàng cho là cấu kết với Minh giáo, chỉ sợ là__

Chu Chỉ Nhược thấy sư phụ nâng kiếm, chiêu đó chính là kiếm pháp mở đầu mà Diệt Tuyệt tự nghĩ ra, mà kiếm khí dồn lại một phương hướng, không phải là Trương Vô Kỵ, mà là một đệ tử nàng đây, lập tức trong lòng lộ vẻ đau buồn, nàng biết đây là một giao tình đầy cố kỵ cùng Trương Vô Kỵ lúc xưa, nhưng hắn vì sao không nghĩ tới cứ như vậy ngược lại vùi lấp nàng vào tình huống trăm miệng lưỡi không thể nào bào chữa.

Nàng rơi vào tình cảnh này, một lòng đại loạn, nhưng trong lòng vẫn còn lại một phần thanh minh. Sư phụ tuy tàn nhẫn nhưng lại không phải người không biết chuyện, nhưng nếu xuất thủ Trương Vô Kỵ ắt sẽ tiếp tục chiếu cố nàng, đến lúc đó chỉ biết càng thêm khó chịu. Trong lòng suy nghĩ phải dùng mọi biện pháp, nhưng đều một cái chớp mắt, nhanh chóng liền quyết định chủ ý.

Ở trong mắt mọi người, Diệt Tuyệt sư thái âm thanh chất vấn còn chưa hết, nàng tiểu đệ tử liền ném kiếm, quỳ xuống tại chỗ nói: "Công ơn nuôi dưỡng của sư phụ nào dám quên, đệ tử mặc cho người xử trí, chỉ tự nhận không thẹn với lương tâm."

Nàng âm thanh quả quyết, làm cho chiêu thức Diệt Tuyệt hơi chậm lại, sau đó nàng lạnh mặt nhìn về phía Trương Vô Kỵ: "Này là chuyện nhà của phái Nga Mi ta, mong Tăng thiếu hiệp chỉ là người ngoài chớ có tự tiện nhúng tay."

Trương Vô Kỵ bị nàng nói câu này làm cả người sững sốt một chút, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, lộ ra vẻ thẹn, thu tay không đến gần nữa.

Nghe nàng nói như vậy, Diệt Tuyệt sư thái hơn trầm ngâm, một kiếm như cũ đưa ra, Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, không tránh né, trong lòng nói năm đó ở Hán Thủy cái mạng này được nàng nhặt về, hôm nay đánh giá sai thế cục chết ở dưới kiếm sư phụ, bỗng nhiên tám năm không lo nghĩ cũng là đủ rồi.

Gió kiếm tới, nhưng lại ở sau cổ của nàng một tấc rồi dừng lại.

Chu Chỉ Nhược mở mắt ra, lại thấy Ỷ Thiên kiếm của sư phụ đảo một vòng đưa tới trước mặt nàng, chẳng qua lần này là đuôi kiếm.

"Chỉ Nhược, ngươi vừa rồi nói không thẹn với lương tâm, vậy thì một kiếm gϊếŧ hắn."

Chu Chỉ Nhược vốn tưởng rằng tránh được một kiếp, nhưng lại bị những lời này đánh rơi vào hầm băng. Nhận Ỷ Thiên kiếm, nàng đếm hết toàn lực mới át chế tay đang run rẩy.

Xoay người muốn đánh với Trương Vô Kỵ, thấy hắn nhìn chằm chằm chính mình không chớp mắt, không che giấu một chút quan tâm trong mắt, cho dù ai cũng có thể thấy rõ ràng.

Như vậy, làm ai có thể không nổi lên nghi ngờ trong lòng sao?

Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy trong lòng như phát đắng, từng bước từng bước di chuyển đến trước người Trương Vô Kỵ, lời sư phụ nàng không dám chống lại, tay khởi động kiếm, liền hướng hắn đâm tới.

Kiếm pháp Nga Mi linh hoạt tinh xảo, nhưng ở trước người có võ công như Trương Vô Kỵ lại không khác nào trò đùa, Chu Chỉ Nhược chỉ có thể mong hắn đánh rơi kiếm của chính mình, tốt nhất đem chính mình đánh đến chút nội thương, như vậy liền có thể cho sư phụ giao phó.

Mọi người ngừng thở, không ít người đổi vị thế thành tâm tính xem trò vui, một người nam tử anh tuấn cùng vị nữ tử mỹ mạo đối lập nhau, như là giống như không nói được rõ ràng quan hệ, chuyện tốt người đã sớm tính toán không dưới trăm lần.

Chỉ thấy vị thiếu hiệp kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà vị đồ nhi nhỏ nhất Nga Mi tuy là tuổi tác còn nhỏ nhưng lại một chiêu đơn giản đâm thẳng, dốc ba phần lưu lại bảy phần, lấy tám phần phong thái của Diệt Tuyệt sư thái, mắt thấy lưỡi kiếm sắc bén xuyên vào trong lòng ngực, mũi kiếm đột nhiên nghiêng một cái, khó khăn lắm lao qua vạt áo trước ngực của vị thiếu hiệp kia, tuy kiếm khí kia đam một đường làm vải vóc thành một lỗ lớn, bất quá hắn cũng không có chút thương tổn nào, mà vị đệ tử Nga Mi kia trên mặt lộ vẻ đau đớn che lại cổ tay, trường kiếm chống trên mặt đất, tay cầm kiếm đã bị thương.

Người khác thì nói là vị thiếu hiệp kia cố ý bất động thân thể để chờ đến cuối cùng xuất công lực một chiêu đánh văng kiếm, từ lúc đầu đến xem ngay cả các cao thủ của các đại môn phái đều bị hắn áp chế, đích xác là có thực lực này.

"Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược tự biết võ công thấp kém không bằng ngươi, có thể bị người đùa bỡn như vậy không khỏi lấn hϊếp người quá đáng."

Chu Chỉ Nhược lời này trách mắng càng làm cho những người ngồi xem chắc chắn phỏng đoán, mà lúc này mọi người cũng không có lòng đi phân biệt lời nói của nàng thật hay giả, danh tự "Trương Vô Kỵ" xuất hiện, trong sân liền một mảng trời xôn xao.

Kinh ngạc nhất vẫn là phái Võ Đang và Thiên Ưng giáo.

"Trương Vô Kỵ?" Trong Võ Đang có thất hiệp Ân Lê Đình cùng Trương Thúy Sơn tuổi tác xấp xỉ nhau, quan hệ cũng rất tốt, lúc Trương Vô Kỵ ở Võ Đang hắn cũng nghe qua mấy lần, hôm nay nghe được ba chữ này, âm thanh không nhịn được mà hơi run rẩy, hắn nhìn vị thiếu hiệp kia ở tỏng sân, lại nhìn về phía Chu Chỉ Nhược, "Chu sư muội, ngươi nói người kia chính là hài nhi Vô Kỵ.?"

Chu Chỉ Nhược đã lui về sau lưng Diệt Tuyệt sư thái, nghe hắn đặt câu hỏi, liền thành thực trả lời, "Năm xưa Chỉ Nhược ở bên bờ sông Hán Thủy nhận được ơn cứu mạng của Trương chân nhân, cùng vị Trương công tử này có duyên gặp mặt, ở chân núi liền nhận ra hắn, chẳng qua không biết Trương công tử vì sao phải giấu giếm thân phận, Chỉ Nhược cũng không muốn nhúng tay vào chuyện người khác, cũng cho là hắn có nỗi khổ gì, mới vừa rồi bị kích động nhưng quên, vọng xin Trương công tử tha thứ."

Trên mặt Trương Vô Kỵ nghi ngờ chưa tiêu, nghe được nàng nói câu xin lỗi theo bản năng mà lắc đầu nói không cần, thay đổi nhanh như vậy hắn cũng có chút phản ứng không kịp, chuyển hướng nhìn mọi người ở Võ Đang, thấy các chư vị sư thúc bá sư bá trong mắt ẩn nhẫn niềm vui, trong lòng cũng bị niềm vui hân hoan chiếm đóng, tức thì ôm quyền khom người, "Tống bá bá, Du nhị bá, Trương tứ bá, Ân lục thúc, Mạc thất thúc, thứ lỗi cho chất nhi vô lễ."

Lời còn chưa nói hết, hai mắt Ân Lê Đình đã rơi lệ, đương một tiếng vứt trường kiếm xuống đất, xông tới ôm lấy hắn, kêu lên: "Ngươi là Vô Kỵ, người là hài nhi Vô Kỵ, ngươi là con trai của ngũ ca Trương Vô Kỵ!" Các đệ tử Võ Đang cũng rối rít đi tới.

Thấy bên kia tiếng cười không ngừng truyền tới, trên mặt Chu Chỉ Nhược cũng lộ ra tâm ý vui vẻ, lúc này đột nhiên tay bị người nào đó nắm lấy, nàng nhất thời hít một hơi, muốn hất tay kia ra lại thấy là sư phụ, chỉ có thể có nén ý đau không nói gì.

"Người kia làm bị thương ở gân mạch ngươi, qua mấy ngày phải nghỉ ngơi đi chơi khỏe." Diệt Tuyệt rút tay lại, vẫy tay tỏ ý lệnh chúng đệ tử Nga Mi theo nàng xuống núi.

Chu Chỉ Nhược cảm thấy cục đá trong lòng rơi xuống, tuy sư phụ sắc mặt vẫn bất thiện như bình thường, nhưng nàng cũng biết được lửa giận kia không ngắm vào chính mình.

Liếc mắt đến nơi phát ra tiếng cười nói kia, Trương Vô Kỵ vẫn bị vây ở giữa, kia Bạch Mi Ưng Vương của Thiên Ưng giáo cũng ngay bên cạnh hắn, Võ Đang và Minh Giáo cũng hóa giải ân oán.

Như vậy, tất cả là đại vui mừng, tâm tình cũng cảm thấy vui cùng, Chu Chỉ Nhược khẽ mỉm cười, trong lòng bao nhiêu oán trách kia cũng theo đó tiêu tan.

Một kiếm kia, nàng nhìn thấy Trương Vô Kỵ không nhúc nhích chỉ mờ mịt luống cuống nhìn chằm chằm vào nàng, phút chốc trong đầu cũng không biết như thế nào phát tác, tình thế cấp bách chỉ có thể tạm thời chuyển thế kiếm, tu vi của nàng còn thấp, căn bản không thể nào giống như sư phụ động tác tự nhiên uyển chuyển, vội vàng cưỡng ép đường kiếm, cuối cùng sanh sanh làm bị thương gân mạch cổ tay chính mình. Lệch một kiếm có thể hóa giải tình huống bế tắc tạm thời, nhưng không phải kế hoạch lâu dài, nếu Trương Vô Kỵ biểu lộ một tia nghi vấn liền bị bại lộ, lúc này nghĩ đến ngay thân phận của hắn__chi tử Võ Đang, chi tôn Thiên Ưng, còn có quan hệ đến tung tích Đồ Long đao.

Sợ Trương Vô Kỵ nói năng lỡ lời, nàng ngay cả đứng vững thân người cũng không thèm để ý mà thốt ra lời kia, quả nhiên, ba chữ Trương Vô Kỵ này liền ra khỏi miệng, liền không có người nào để ý đến cái thân phận tiểu đệ tử Nga Mi này nữa.

Thấy mọi người vây quanh Trương Vô Kỵ thỉnh thoảng vẫn hướng về phía chính mình bên này, Chu Chỉ Nhược đành gật đầu hành lễ, sau đó lập tức đuổi theo sư phụ, trong lòng suy nghĩ chỉ có thể đợi sóng gió lần này qua đi sau đó lại hướng hắn nói xin lỗi.

Cùng lúc đó, cách Quang Minh đỉnh mười dặm, trong lều trại sang trọng đốt một đống lửa lớn, ở giữa bày một cái ghế rộng lớn, phủ lên ghế là một tấm da hổ ngay ngắn, trong mắt hổ tựa như còn lưu lại một chút hung ác, làm người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.

Ngồi trên ghế là một người quần áo hoa lệ, dáng người chỉ có thể dùng từ thon nhỏ để hình dung, cả người dựa nghiêng ở phía trên ghế cũng chỉ chiếm một phần hai của cái ghế, đùa giỡn lên hoa văn da hổ, để lộ ra một cổ mùi vị lười biếng.

Trong lều trướng có những người khác thân hình dũng mãnh, giữa chân mày sát khí bức người, nhìn một cái là biết được tay nhuộm vô số máu tanh mới leo đến địa vị bây giờ, lúc này bọn họ cũng quỵ chân cúi đầu cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong doanh trướng chỉ có tiếng tí tách của củi khô đang cháy cùng với động tác cọ cọ vào vật liệu y phục trên người.

Hồi lâu, người nọ rốt cuộc cũng chơi chán đối với hoa văn kia, chậm rãi nâng lên bàn tay bạch ngọc, nhẹ nhàng quơ quơ.

"Tuân lệnh." Những người ngồi dưới đất đồng thanh hô lên, ngay sau đó liền lui ra người sạch sẽ.

Hoa phục trên tay bị thả xuống, trắng đen rõ ràng trong đôi mắt cười yêu kiều, cũng không phân nửa ấm áp.

__ Ngươi nói là khúc hết người đi, người khác lại nói kịch hay mới bắt đầu.