Chu Chỉ Nhược đứng dậy, rót cho Triệu Mẫn chén trà, ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, chậm rãi nói: "Thời gian bị nhốt ở Vạn An tự, ta và sư phụ vị Lộc Trương Khách nhốt cùng một gian. Lúc đó, sư phụ bức ta phải lập lời thề, muốn ta không được có tâm ý với Trương Vô Kỵ. Ngoài ra, người còn để di mệnh, đó là chuyện về Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm. Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ truy phong(*). Những câu này trong võ lâm ai cũng biết nhưng không phải ai cũng hiểu. Bí mật ẩn bên trong là do Nga Mi tương truyền, chỉ có chưởng môn mới biết được."
"Nàng nói cho ta biết, không sợ ta đi cướp Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm sao?" Triệu Mẫn xen vào nói.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu, nói: "Lúc ở Linh Xà đảo ta đã hủy Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao rồi. Trên đời này không còn cái gọi là Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao nữa."
"Hủy rồi? Nàng…" Tuy Triệu Mẫn có nghĩ tới Chu Chỉ Nhược là người cướp Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, nhưng không nghĩ Chu Chỉ Nhược hủy chúng nó rồi.
"Sư phụ nói cho ta biết bên trong Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao có giấu bí tịch Cửu Âm Chân Kinh và Hàng Long Thập Bát Chưởng, ngoài ra còn có Võ Mục Di Thư. Sư phụ hy vọng ta có thể luyện thành Cửu Âm Chân Kinh, làm rạng danh Nga Mi. Còn Võ Mục Di Thư thì giao cho người có chí hướng đánh đuổi Nguyên binh." Chu Chỉ Nhược nói đến đây thì liếc mắt nhìn Triệu Mẫn.
"Nàng cho rằng người này chính là Trương Vô Kỵ?" Triệu Mẫn không để tâm người khác nghĩ nàng thế nào, nhưng người nàng để tâm xưa nay rất ít.
"Ừ." Chu Chỉ Nhược gật gật đầu. "Nhưng ta lại không biết phải nói rõ với hắn thế nào."
"Nói thẳng là được rồi." Tính tình Triệu Mẫn vốn ngay thẳng, không thích ngập mờ dây dưa.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu, nói: "Mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ." Nàng rũ mí mắt xuống, cúi đầu, ngón tay cái đặt ở mắt, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:
"Lần đó, ta đã bỏ Thập Hương Nguyễn Cốt Tán, khiến cho mọi người hôn mê. Một mình ta lấy đi Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao để phá hủy, cất giấu bí tịch bên trong. Ta vốn định cả đời ở trên Linh Xà đảo, có lẽ như vậy sẽ bảo vệ được sự bình an cho nàng. Dù xa nhau, nhưng yêu thương vẫn còn. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, cách đó mấy ngày, có binh lính tiến đến. Sau khi gϊếŧ bọn lính lác và bắt giữ tên cầm đầu, tra hỏi mới biết là nhận chỉ thị từ nàng. Ta nhận ra nàng thật sự rất hận ta, nhưng ta vẫn tự gạt mình là không phải. Lúc đó, ta thầm nghĩ sẽ tìm nàng, cho nàng hận ta, ta cũng không buông tay."
Triệu Mẫn nghe vậy cảm thấy rất đau lòng. Nàng ngồi dậy, ôm Chu Chỉ Nhược, nói vào tai Chu Chỉ Nhược: "Làm sao ta có thể hận nàng? Nếu ta hận nàng, ta sẽ không tìm nàng."
"Ta biết, là ta sai." Đúng hay sai cũng đã qua, nếu đã đi đến bước này, ta sẽ không tiếp tục buông tay. Chu Chỉ Nhược tự nói với mình, bất luận thế nào cũng không thể đánh mất Triệu Mẫn lần nữa.
"Ta có phái thủy binh đến đón nàng. Nhưng không hạ lệnh bọn hạ sát hại ai. Có lẽ là do âm mưu của Trát Nha Đốc." Triệu Mẫn nghĩ là nên nói thẳng ra, nếu không nàng sẽ chịu oan ức. "Ta chưa từng hận nàng, nhưng ta đã rất đau lòng. Ở trong lòng nàng, ta không hề quan trọng. Nếu không phải ngày đó nàng say rượu, ta đã không biết được tâm tư sâu trong lòng nàng."
"Cũng nhờ chuyện lần này, ta mới biết địa vị nàng trong lòng ta thật sự rất quan trọng. Nghe được tin nàng thành thân, ta mới biết ta đã để tâm đến nàng nhiều như thế nào."
Triệu Mẫn ôm Chu Chỉ Nhược, giờ phút này nàng cảm thấy mọi chuyện đều không còn quan trọng. Trước mắt nàng chỉ còn nhìn thấy người này, người mà nàng suýt mất đi.
Triệu Mẫn kéo Chu Chỉ Nhược lên giường, rúc vào lòng Chu Chỉ Nhược, xoa xoa ngón tay Chu Chỉ Nhược, trong nháy mắt, ngón tay của hai người họ đan vào nhau. "Nếu ta không đến tìm nàng, có phải nàng sẽ mặc ta bái đường cùng Trát Nha Đốc, còn nàng thì thành thân với Trương Vô Kỵ, đánh mất hạnh phúc cả đời?"
"Có lẽ vậy…" Tay Chu Chỉ Nhược chợt ngừng lại. "Lần đó, khi nghe tin tức này, trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh của nàng. Ta cũng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tim đau như bị ai xé nát. Thầm nghĩ tìm rượu giải sầu, nhưng không ngờ lại nàng lại đi theo sau ta."
"Ngày đó, ta muốn đi cùng thủy binh đến Linh Xà đảo, chính miệng hỏi ngươi vì sao đẩy đi. Không ngờ phụ thân lại cấu kết với thất vương gia lừa ta, vừa về đến nhà đã bị nhốt, ép thành thân. Vì đào hôn, ta nghĩ đến cái chết. Cuối cùng lại không ngờ phụ thân đáp ứng cho ta ra ngoài tìm nàng. Nhưng sau khi thấy nàng vì ta mà khóc, thậm chí còn vì ta mà say, bao nhiêu hờn giận trong ta đều tan biến. Hiện tại tìm được nàng, ngược lại, ta không muốn trở về. Tính mạng phụ thân còn nằm trong tay thất vương gia, có lẽ ta là một nữ nhân bất hiếu."
Chu Chỉ Nhược nghe được câu cuối cùng của Triệu Mẫu bằng ngữ khí cam chịu, nhất thời không biết phải nói gì cho phải. Nàng khẽ thở dài, nói: "Nếu nàng không gặp ta, có lẽ nàng vẫn làm tròn được chữ hiếu. Chỉ tiếc, nếu dù sao cũng chỉ là nếu."
"Ta chưa bao giờ ép mình phải làm những chuyện ta không thích. Nếu bắt ta thành thân với Trát Nha Đốc, thà ta chết đi. Tuy rằng có lỗi với phụ thân, nhưng ta không thể cam chịu có một trương phu và công công (cha chồng) như vậy được." Triệu Mẫn nghĩ tới Trát Nha Đốc yếu đuối, âm hiểm và thất vương gia ỷ thế hϊếp người, không khỏi tức giận. "Dù không gặp được nàng, ta cũng không thành thân cùng hắn. Huống chi đã gặp được nàng, ta càng không là thê tử của người khác."
"Cái này phải nói thế nào nhỉ?" Chu Chỉ Nhược cười, cầm lấy tay của Triệu Mẫn đặt lên ngực mình, nói: "Ta và nàng đều là nữ nhân, làm sao có thể nói đến chuyện cưới gả. Huống hồ, ta đã là người của nàng, đừng nói với ta là nàng không muốn chịu trách nhiệm nha."
"Ha ha ha." Triệu Mẫn cười ha hả, không để ý thương tích, xoay người ôm lấy eo Chu Chỉ Nhược, nói: "Chu chưởng môn, nàng có bằng lòng làm thể tử của ta không?"
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, hờn dỗi đánh yêu Triệu Mẫn một chút, nói: "Ta ghét nàng!"
"Ui da." Triệu Mẫn vội vàng kêu to, nói: "Xin nương tử lưu tình, sau lưng ta còn đang bị thương, nàng còn đánh ta thêm vài cái nữa thì ngày sau sẽ phải hầu hạ một tường công tàb phế cả đời đấy!"
"Đáng ghét thật!" Dù sao Chu Chỉ Nhược cũng biết chừng mực, vội vàng đẩy Triệu Mẫn ra, nói: "Ta không cho phép nàng nói như vậy nữa, nàng phải dưỡng thương cho tốt. Đêm nay ta sẽ ngủ ở trên bàn, có việc gì thì cứ đến tìm ta." Chu Chỉ Nhược nói xong thì đứng dậy.
"Không được." Triệu Mẫn kéo Chu Chỉ Nhược xuống, cười hì hì nói: "Hảo nương tử, ta không làm loạn nữa, nàng ngủ cùng ta đi. Phải nằm sấp ngủ trên bàn rất khó chịu, tướng công ta không đành lòng."
Triệu Mẫn nói như vậy, Chu Chỉ Nhược càng thêm ngượng ngùng, đem gương mặt đỏ bừng chôn vào giữa cái gối, mặc kệ Triệu Mẫn gọi cỡ nào, Chu Chỉ Nhược vẫn không trả lời nàng. Triệu Mẫn vươn tay ôm lấy Chu Chỉ Nhược, thì thầm bên tai nàng: "Được rồi, không giỡn nữa. Nàng mau ngẩng đầu lên đi, ta sợ nàng sẽ ngạt thở đến chết đấy."
Triệu Mẫn cù lét khắp người Chu Chỉ Nhược, khiến cho nàng cười đến rơi nước mắt, vội vàng hướng Triệu Mẫn đầu hàng: "Đừng làm loạn nữa, ha ha, ta, Mẫn Mẫn, dừng lại đi, ha ha…"
Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược cầu xin, liền giữ chặt Chu Chỉ Nhược, nói: "Cũng không còn sớm, đi ngủ thôi, nếu không thì phải giằng co cả đêm đấy."
Chu Chỉ Nhược gật gật đầu, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của bản thân, rồi tìm chỗ thoải mái bên cạnh Triệu Mẫn để nằm xuống. Triệu Mẫn nhìn căn phòng được bày trí toàn màu đỏ, nàng nhịn không được, liền trêu chọc Chu Chỉ Nhược: "Nương tử a, thật chẳng có Tống Thanh Thư nào ở đây cả, căn phòng này là nàng nhờ người thu xếp cho chúng ta, có phải không?"
Chu Chỉ Nhược nghe Triệu Mẫn nói vậy, mặt lại đỏ bừng, nàng phỉ nhổ Triệu Mẫn, nói: "Không đứng đắn, mau ngủ đi." Nói xong thì nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ, không thèm đếm xỉa đến Triệu Mẫn. Triệu Mẫn biết da mặt Chu Chỉ Nhược mỏng, dù sao cũng đã trêu chọc nàng gần một ngày trời, giờ cũng không còn hứng thú nữa. Triệu Mẫn nhắm hai mắt lại, ôm Chu Chỉ Nhược cùng ngủ.
Sáng sớm, Chu Chỉ Nhược tỉnh dậy, nhìn thấy Triệu Mẫn đang ôm mình, nàng nhẹ nhàng đặt tay Triệu Mẫn sang một bên, len lén bước xuống giường. Đẩy cửa phòng, Chu Chỉ Nhược đứng bên cửa quan sát tình hình xung quanh.
Trương Vô Kỵ đi tới, nhìn qua đã biết đêm qua hắn không được ngon giấc. Chu Chỉ Nhược đứng yên nhìn Trương Vô Kỵ tiến tới.
"Chu cô nương, chào buổi sáng." Trương Vô Kỵ cầm phong thư trong tay, đưa cho Chu Chỉ Nhược. "Cái này là sáng nay Thường đại ca đưa tới, ta cảm thấy ngươi nên biết."
Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua thư tín của Trương Vô Kỵ đưa, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhạt. Chuyện nàng lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Trần Hữu Lương và Tống Thanh Thư lợi dụng một tên côn đồ trong thôn, đem chuyện Triệu Mẫn cướp cô dâu lan truyền khắp nơi. Chuyện về hai nàng, khắp thôn Phương Dương này, không còn ai không biết.
Thôn Phượng Dương cách kinh thành không xa, tin tức này nhất định sẽ lan đến kinh thành. Phụ thân của Triệu Mẫn là Nhữ Dương Vương sẽ nghe được. Đến lúc đó, Triệu Mẫn phải đưa ra lựa chọn. Chu Chỉ Nhược không biết Triệu Mẫn sẽ chọn như thế nào. Nàng sợ rằng Triệu Mẫn sẽ trở thành tội nhân của gia tộc. Khi đó, dù Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược được ở bên nhau, nhưng khiến cho cả gia tộc bị thảm sát, nhất định Triệu Mẫn cũng không thể vui vẻ được. Như vậy, dù có được bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Chu Chỉ Nhược nắm chặt lá thư trong tay, nàng không để ý đến bức thư đã bị vò nát từ khi nào. Chu Chỉ Nhược suy nghĩ thật lâu, rồi ném bức thư vào đống rác. Nàng nhìn Trương Vô Kỵ, nói: "Trương Vô Kỵ, đi theo ta."
Trương Vô Kỵ có xem qua bức thư, hắn đã biết nội dung bên trong. Nay, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Chu Chỉ Nhược, liền biết chuyện này không phải dễ dàng giải quyết. Tuy rằng Trương Vô kỵ không biết Chu Chỉ Nhược đang nghĩ tới chuyện gì, nhưng vẫn đi theo nàng.
Chu Chỉ Nhược nghiêm mặt lạnh lùng, không hề để ý đến Trương Vô Kỵ đang đi theo phía sau. Sắc mặt của nàng tái mét, vẻ mặt đáng sợ tới mức dù là địch nhân cũng không dám đến gần làm loạn.
Bọn người trong Cái Bang cũng đã biết tin tức này. Bọn họ cũng đã chứng kiến qua tình cảnh lúc đó. Tuy tình cảm của Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn khiến cho người đời kinh hãi, nhưng bọn họ cũng không để tâm đến mấy. Chẳng qua, hiện tại nhìn thấy sắc mặt của Chu Chỉ Nhược, trong lòng bọn người Cái Bang đều biết sắp có chuyện chẳng lành, nên vội vội vàng vàng đi tìm bang chủ Sử Hồng Thạch.