Chương 49: Thời thế

Người của Cái Bang đương nhiên mặc kệ, Tống Thanh Thư không nghĩ Chu Chỉ Nhược sẽ đi theo Triệu Mẫn. Theo ý hắn, nếu Chu Chỉ Nhược trở thành thân mẫu của hài tử của hắn, như vậy có thể dùng đứa nhỏ trói buộc Chu Chỉ Nhược cả đời.

Sau một trận đánh ác liệt khó khỏi, chợt nghe được âm thanh những đệ tử và một nữ nhân mặc áo vàng từ trên trời bay xuống, chậm rãi đi về phía mọi người.

Nàng ta đến trước mặt Chu Chỉ Nhược, nhìn Triệu Mẫn đang ở cạnh Chu Chỉ Nhược, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi đi đến trước Trần Hữu Lượng.

Trần Hữu Lượng không biết lai lịch cùng dụng ý của nàng ta. Nhưng khi nghe nàng ta nói vài câu, hắn liền biết chuyện hắn và Thành Côn liên thủ sát hại bang chủ Cái Bang Sử Hỏa Long đã bị bại lộ. Hắn rất tò mò không biết thật ra cô gái này là ai.

Trần Hữu Lượng lôi kéo Tống Thanh Thư, thừa dịp bỏ trốn. Trong lúc lẩn trốn, Trần Hữu Lượng không quên bỏ đá xuống giếng, đưa tay chưởng người cách mình gần nhất — Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược nghe được tiếng gió, quay đầu lại, thấy Trần Hữu Lượng đang ở trước mắt, e rằng không thể tránh kịp, nàng đành vận nội công ngăn cản một chưởng này. Nhưng Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới, một chưởng của hắn không trúng nàng, mà lại bị Triệu Mẫn dùng thân thể đỡ lấy. Trần Hữu Lượng muốn ám toán Chu Chỉ Nhược, nhưng lại đánh trúng Triệu Mẫn, hắn cũng không cần nghĩ nhiều, vội vàng chạy trốn mất.

"Mẫn Mẫn, ngươi sao rồi?" Chu Chỉ Nhược đỡ Triệu Mẫn dựa vào người của nàng, nhìn sắc mặt tái nhạt của Triệu Mẫn, trong lòng Chu Chỉ Nhược liên tục tự trách bản thân mình. Sao nàng không phát hiện ra Triệu Mẫn trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình.

Vừa lúc đó, Trương Vô Kỵ cũng đến. Hắn nghe thuộc hạ nói về hôn sự giữa Chu Chỉ Nhược và Tống Thanh Thư, liền chạy một mạch đến tổng đàn Cái Bang, không nghĩ tới lại thấy cảnh tượng này.

Trương Vô Kỵ đến trước mặt Chu Chỉ Nhược, thấy Chu Chỉ Nhược bình an, hắn hơi yên tâm. Nhưng sau đó lại thấy Triệu Mẫn nằm trong lòng ngực Chu Chỉ Nhược, trong lòng đang chứa nhiều hoài nghi, thì nghe nữ nhân áo vàng hỏi: "Trương giáo chủ, xin hỏi có phải ngươi biết nơi ẩn nấp của Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ Thành Côn?"

Nghe thấy tên Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ Thành Côn, Trương Vô Kỵ tiến lên từng bước, vội vàng hỏi: "Cô nương biết Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ Thành Côn đang ở đâu sao?"

Nàng ta lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết. Nhưng tiểu cô nương này nói phụ mẫu cùa nàng bị Thành Côn gϊếŧ chết." Sau đó nàng đem mọi sự tình kể cho Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ vừa nghe vừa quan sát Sử Hồng Thạch, nói: "Lúc trước ở Quang Minh đỉnh, ta đã hoài nghi Thành Côn giả chết, không ngờ đúng là như vậy. Nhưng Trần Hữu Lượng đã chạy thoát, manh mối về Thành Côn xem như tiêu tan."

Lúc này, người của Cái Bang mới biết đã trúng gian kế của Thành Côn. Nữ nhân áo vàng kia sau khi đưa mọi việc ra ánh sáng thì rời. Sử Hồng Thạch nhìn theo bóng dáng nàng, dường như có chút lưu luyến, kêu: "Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ." Trương Vô Kỵ muốn hỏi về thân phận nữ nhân áo vàng, nhưng tiểu cô nương này hoàn toàn không đế ý đến Trương Vô Kỵ, hắn đành thôi.

Một trưởng lão Cái Bang đứng dậy, hướng về phía Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, chắp tay nói: "Cái Bang trúng phải gian kế của Trần Hữu Lượng, nên đã đắc tội, xin Trương giáo chủ và Chu chưởng môn lượng thứ bỏ qua."

Chu Chỉ Nhược chỉ lo cho Triệu Mẫn, không còn lòng dạ nào để ý đến chuyện tình Cái Bang, nên không nói gì.

Trương Vô Kỵ khoát tay, nói: "Không sao, chỉ là hiểu lầm. Nếu mọi người đang giam giữ Kim Mao Sư Vương, xin hãy thả người ra cho ta gặp mặt."

"Thực không dám giấu giếm, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn không ở Cái Bang. Cả việc Chu cô nương đã đến Cái Bang khi nào, ta cũng không biết."

Trương Vô Kỵ nghe vậy, cũng biết Trần Hữu Lượng có sắp đặt sẵn. Hắn nhìn sang Chu Chỉ Nhược, rồi nhìn Triệu Mẫn, sau đó đi đến bên người Chu Chỉ Nhược, nói: "Để ta xem nàng thế nào?"

Chu Chỉ Nhược biết Trương Vô Kỵ tinh thông y thuật, liền vội vàng để Trương Vô Kỵ xem thương thế của Triệu Mẫn. Trương Vô Kỵ bắt mạch, nhanh chóng nhíu mày, không nói lời nào. Chu Chỉ Nhược thấy Trương Vô Kỵ cứ nhíu mày, trong lòng không yên, thần sắc khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn đột nhiên xoay người, phun ra một ngụm máu tươi. Chu Chỉ Nhược nhìn thấy Triệu Mẫn như vậy, càng thêm luống cuống, hỏi: "Trương Vô Kỵ, thật ra nàng bị gì, ngươi nói thật đi."

Trương Vô Kỵ cho rằng vì Triệu Mẫn đã cứu Chu Chỉ Nhược nên nàng ta mới sốt ruột như vậy. Hắn buông tay Triệu Mẫn, nói: "Đưa nàng vào phòng trước đi, ta sẽ kê đơn thuốc."

Chu Chỉ Nhược nghe vậy, ôm lấy Triệu Mẫn rời đi, nhưng bị bọn người Cái Bang chặn lại. Chu Chỉ Nhược vừa định đá văng bọn họ, thì nghe thấy một người mở miệng nói: "Nếu cô nương không chê, có thể ở lại Cái Bang dưỡng thương." Chu Chỉ Nhược lo lắng thương thế của Triệu Mẫn, nên vội vàng gật đầu đồng ý. Nàng bồng Triệu Mẫn đến hỉ phòng, nơi mà ban đầu Cái Bang chuẩn bị cho hôn sự của nàng và Tống Thanh Thư.

Chỉ trong chốc lát, Trương Vô Kỵ cũng vào. Hắn nhìn Triệu Mẫn, lại nhìn Chu Chỉ Nhược, ý bảo Chu Chỉ Nhược ra ngoài cùng nói chuyện. Chu Chỉ Nhược muốn trông chừng Triệu Mẫn, nhưng hình theo khẩu hình của Trương Vô Kỵ có thể hiểu được hai chữ "nghĩa phụ". Chu Chỉ Nhược biết Trương Vô Kỵ muốn nói đến chuyện Tạ Tốn mất tích, đành phải gật đầu đi theo Trương Vô Kỵ.

"Chỉ Nhược…" Trương Vô Kỵ đang muốn tiếp tục nói, thì nhìn thấy ánh mặt sắc bén của Chu Chỉ Nhược, hắn vội vàng sửa lại:

"Chu cô nương, Cái Bang nói không biết vì sao nàng lại ở chỗ này. Lần đó ngươi trở về phòng, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm đó ta định trở về phòng nghỉ một chút, không ngờ bị một mùi hương hạnh nhân bay vào mũi. Khi tỉnh lại đã ở Cái Bang."

"Chiêu này của Trần Hữu Lượng thật thâm hiểm, hắn muốn dùng ngươi để khống chế ta, sau đó khống chế Võ Đang. Không ngờ Triệu cô nương lại cứu ngươi. Đúng rồi, sao Triệu cô nương lại ở nơi này?" Trương Vô Kỵ nói một nửa, đột nhiên nhớ tới Triệu Mẫn, nhất thời nhanh miệng hỏi.

"Nàng…" Ánh mắt Chu Chỉ Nhược có chút mơ hồ. Nên nói hay không? Chu Chỉ Nhược tự hỏi mình. Trải qua chuyện đêm nay, rõ ràng Chu Chỉ Nhược biết Tống Thanh Thư và Trần Hữu Lượng đang trốn cùng một chỗ. Tình cảm của nàng và Triệu Mẫn, Trần Hữu Lượng cũng đã biết. Nếu Trần Hữu Lượng có nhiều thủ đoạn như vậy, hẳn không bao lâu, trên giang hồ nhất định sẽ biết chuyện giữa nàng và Triệu Mẫn, thậm chí tình cảm này sẽ bị đem đi bêu rếu sau lưng các nàng. Chu Chỉ Nhược không sợ, nhưng còn Triệu Mẫn? Triệu Mẫn là quận chúa Mông Cổ, dù Triệu Mẫn không để tâm, nhưng còn gia tộc nàng thế nào? Người trong tộc của nàng sẽ bỏ qua sao?

"Nàng đến tìm ta, chúng ta đã ở cùng nhau." Chu Chỉ Nhược suy nghĩ, nhưng vẫn nói miệng. Nếu toàn bộ võ lâm đều biết, như vậy thì sớm muộn gì Trương Vô Kỵ cũng biết, chi bằng hiện tại cứ nói ra, dù sao Chu Chỉ Nhược cũng không có ý thành thân với Trương Vô Kỵ.

"Ở cùng nhau?" Nhất thời Trương Vô Kỵ không thể thông suốt. Từ nhỏ hắn đã ở Băng Hỏa đảo đến khi trưởng thành, suy nghĩ có phần đơn thuần.

"Bọn ta yêu nhau." Âm thanh Triệu Mẫn vang lên, Chu Chỉ Nhược nghiêng đầu nhìn qua, thấy Triệu Mẫn đứng ở phòng, Chu Chỉ Nhược cười, gật gật đầu.

Trương Vô Kỵ có ngốc cỡ nào cũng hiểu được câu đó có ý gì.Vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn và người hắn có hảo cảm yêu nhau, nhất thời đầu óc Trương Vô Kỵ trống rỗng.

"Nàng không sao chứ?" Chu Chỉ Nhược nhìn bộ dáng Triệu Mẫn vô lực, không thể không hỏi.

"Một chút thương tích thôi, không có gì to tát. Nếu nàng ôm ta, ta sẽ khỏe hơn nhiều." Triệu Mẫn cố ý hướng về phía Chu Chỉ Nhược nháy mắt.

Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn cố ý làm trò trước mặt Trương Vô Kỵ. Mục đích có lẽ là muốn Trương Vô Kỵ biết nàng chính là nữ nhân của Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ ngươi có muốn nghĩ tới cũng đừng hòng.

Biết rõ là vậy, nhưng Chu Chỉ Nhược vẫn ôm lấy Triệu Mẫn. Triệu Mẫn hôn lên hai má Chu Chỉ Nhược. Trương Vô Kỵ nhìn thấy, tuy trong lòng có chút đau, nhưng không nói lời nào, chỉ rời đi.

Mặc dù Trương Vô Kỵ không thể hiểu được tình cảm của hai nữ nhân này, nhưng tính cách quyết định thái độ làm người của hắn. Dù hắn không thích như vậy, nhưng vẫn muốn thành toàn cho Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn. Giờ phút này, trong lòng Trương Vô Kỵ, hiện ra dung mạo Thù Nhi. Nữ nhân kia luôn si tình hắn, nhưng nàng ta và hắn bây giờ âm dương cách biệt, muốn gặp cũng không được.

Chu Chỉ Nhược ôm Triệu Mẫn, thấy sắc mặt Triệu Mẫn trở nên tái nhạt, vội vàng giúp Triệu Mẫn trở lại phòng, đỡ nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi, miệng không quên trách nàng:

"Nàng đó, bị thương mà không biết nghỉ ngơi cho tốt. Chạy loạn lên làm gì? Ta có thể nói rõ ràng với Trương Vô Kỵ mà, nàng không cần phải nghĩ nhiều đâu."

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, nói: "Chỉ cần nghĩ đến hôn ước của các người, toàn thân ta đều không thoải mái." Triệu Mẫn nắm chặt tay Chu Chỉ Nhược, "Chỉ Nhược, nàng đã là người của ta, theo ta rời khỏi đây. Chúng ta đi đến một nơi thật xa, giống như trước kia từng ở Linh Xà đảo vậy, nơi chỉ có hai chúng ta, không phải rất tốt sao?"

Chu Chỉ Nhược nhìn ánh mắt Triệu Mẫn, cặp mắt sáng ngời ấy làm cho Chu Chỉ Nhược động tâm. Nàng đương nhiên muốn cùng Triệu Mẫn suốt đời ở bên nhau. Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép Chu Chỉ Nhược hứa trước được.