"Chỉ Nhược!" Âm thanh Trương Vô Kỵ truyền tới, âm thanh này đối với Chu Chỉ Nhược rất chói tai. Ở trong lòng Chu Chỉ Nhược, người có thể kêu nàng "Chỉ Nhược", tuyệt đối không phải Trương Vô Kỵ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Chu Chỉ Nhược nhìn Trương Vô Kỵ chạy đến trước mặt. "Ngươi không sao chứ, Chỉ Nhược."
"Không sao." Chu Chỉ Nhược không liếc mắt nhìn Trương Vô Kỵ một cái. "Trong lòng có phiền muộn nên đi tản bộ thôi."
"Yên tâm đi, ta đã giúp ngươi trị nội thương, không có gì đáng lo đâu."
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại bị thương?" Chu Chỉ Nhược chần chờ một chút hỏi: "Chẳng lẽ bọn người Ba Tư vẫn chưa rời khỏi đây?"
"Chỉ sợ… là do Triệu Mẫn làm." Lời nói của Trương Vô Kỵ khiến cho ánh mắt của Chu Chỉ Nhược mở to. Chu Chỉ Nhược biết mục đích của mình thành công, nhưng vì cái gì lòng nàng lại đau như vậy? Không, không phải Triệu Mẫn, là ta! Đều là do ta làm! Móng tay Chu Chỉ Nhược đâm vào bàn tay, kiên cường giữ những xúc động trong lòng, không thốt ra.
"Triệu Mẫn… hạ dược vào thức ăn, chúng ta đều bị trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán."
"Không thể nào. Quận chúa nàng… Nàng đã nhiệt tình xuống bếp, sao có thể là nàng được?" Chu Chỉ Nhược phát hiện, thanh âm của nàng đang run rẩy. Ngươi sợ cái gì? Chu Chỉ Nhược cố gắng cắn môi nén khóc.
"Khó đoán được bụng dạ người khác, ngươi không thể hiểu được rốt cuộc nàng ta đang suy nghĩ gì." Âm thanh Trương Vô Kỵ đầy oán hận. "Nàng dùng bè gỗ của chúng ta đi rồi, chúng ta lại bị giam ở Linh Xà đảo."
"Thù Nhi và Tạ lão tiền bối không sao chứ?" Chu Chỉ Nhược biết, Thù Nhi đã chết.
"Thù Nhi, Thù Nhi bị nàng ta…" Trương Vô Kỵ nhớ tới thảm trạng của Thù Nhi, âm thanh nghẹn ngào. "Thù Nhi đã chết." Trương Vô Kỵ trầm mặc hồi lâu, từ trong miệng thốt ra bốn chữ.
Mặc dù đã sớm biết, nhưng thời điểm Chu Chỉ Nhược nghe được những lời này từ miệng Trương Vô Kỵ, trong lòng khó có thể bình tĩnh được. Thậm chí nàng hình dung được cảnh Thù Nhi biến thành quỷ tìm nàng đòi mạng, trong miệng còn la hét "Trả mạng cho ta". Thân thể Chu Chỉ Nhược run lên, nàng theo bản năng ôm lấy thân thể chính mình. Đừng, đừng tới gần ta!
Trương Vô Kỵ nhìn thấy bộ dáng của Chu Chỉ Nhược, cũng không nghĩ nhiều, hắn vỗ vỗ Chu Chỉ Nhược, nói: "Sớm trở về, ta xử lý hậu sự của Thù Nhi."
Trương Vô Kỵ lập bia mộ cho Thù Nhi, hắn đứng trước mộ khóc khổ sở, hứa hẹn ngày sau gặp lại Triệu Mẫn, nhất định sẽ không bỏ qua. Chu Chỉ Nhược đứng trước mộ Thù Nhi, nàng nhìn bia mộ đơn sơ, trong lòng cảm thấy áy náy khiến nàng chỉ biết cúi đầu. Thù Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!
Trương Vô Kỵ mai táng Thù Nhi xong thì đỡ Tạ Tốn quay về nhà tranh nghỉ ngơi, giúp Tạ Tốn giải độc Thập Hương Nhuyễn Cân Tán. Chu Chỉ Nhược lấy cớ đi dạo, đến sơn động luyện Cửu Âm Chân Kinh!
Triệu Mẫn nằm trên bè gỗ, đầu óc nàng mê man, không rõ mình đang ở nơi nào, toàn thân không có một chút khí lực, cố thế nào cũng thể vận nội lực được. Toàn thân như bị nước dìm, tay cũng không nâng dậy nổi. Thậm chí ngay cả ý thức cũng nửa tỉnh nửa mê.
Ta bị làm sao vậy? Triệu Mẫn cảm giác trên mặt lành lạnh, rất lạnh, rồi lại nóng rực, thân nhiệt vô cùng nóng. Gió biển lạnh như băng thổi vào thân thể yếu ớt của Triệu Mẫn.
Lạnh quá. Ta bị sao vậy? Triệu Mẫn cố mở mắt, nhìn thấy một mảng màu lam, màu xanh của trời biển giao nhau.
Triệu Mẫn chỉ nhớ lúc hôn me nghe được một ít thanh âm, là ai? Ai nói chuyện bên tai nàng? Sao nàng lại ở đây?
Rất nhiều điều khiến Triệu Mẫn khó hiểu. Nhưng Triệu Mẫn còn chưa kịp tìm ra giải đáp đã hôn mê.
Khi Triệu Mẫn tỉnh lại, bè gỗ đã ngừng trôi. Lần này phản ứng của nàng không giống như lần tỉnh trước đó. Triệu Mẫn ngồi dậy, thấy chung quanh một đám người, cũng không quan tâm bọn họ đang làm cái gì, thật ra cuối cùng bản thân đang gặp tình hướng gì. Triệu Mẫn ý thức được một việc —— nàng đã về tới Trung Nguyên.
Làm sao ta trở lại Trung Nguyên, rõ ràng ta đang ở Linh Xà đảo mà. Triệu Mẫn cố gắng hồi tưởng, nhưng không có chút ấn tượng nào, đầu đau dữ dội. Triệu Mẫn muốn đứng lên, nhưng không thể đứng dậy nổi. Cả người vô lục, chẳng lẽ ta trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán sao? Theo thói quen, Triệu Mẫn muốn dùng Ỷ Thiên kiếm để chống đỡ thân thể của bản thân, nhưng tay chỉ bắt được một mảng trống không.
Ỷ Thiên kiếm, Chu Chỉ Nhược!
Trong đầu Triệu Mẫn lóe qua cái tên Chu Chỉ Nhược. Không thể nào, ngươi sao có thể đối với ta như vậy. Thân thể Triệu Mẫn run lên, nàng không tin được Chu Chỉ Nhược đối với nàng như vậy. Lần đầu tiên nàng thật tâm đối đãi với người khác, đổi lại nàng nhận được kết quả này!
Chu Chỉ Nhược, làm sao ngươi có thể! Triệu Mẫn đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Triệu Mẫn không có thói quen rơi lệ nước mặt người khác, nàng cố nén xúc động, giả vờ bình tĩnh. Duy nhất một lần nàng rơi lệ, là ở trước mặt Chu Chỉ Nhược.
Triệu Mẫn vô cùng đau lòng, nàng biết, mục đích của Chu Chỉ Nhược là Ỷ Thiên kiếm. Nhưng nàng không nghĩ Chu Chỉ Nhược đối với nàng như vậy, thà rằng lưu lạc nơi hoảng đảo, cũng không muốn nhìn thấy nàng sao? Triệu Mẫn cảm thấy thương tâm, vì cái gì, vì cái gì toàn tâm toàn ý của ta đổi lại kết quả này?
Triệu Mẫn còn đang thương tâm thì một đội Nguyên binh chạy đến, theo sau còn có Trát Nha Đốc. Trát Nha Đốc thấy Triệu Mẫn liền lỗ mãng chạy vọt lên. "Mẫn Mẫn, đúng là ngươi, Mẫn Mẫn! Từ lúc ngươi rời khỏi Đại Đô, ta liền ra lệnh cho người tìm ở ven biển. Vừa rồi có ngư dân nói phát hiện một bè gỗ trôi tới, ta lập tức dẫn người tới, hy vọng người đó chính là ngươi, không nghĩ đúng thật là ngươi."
Triệu Mẫn nghe Trát Nha Đốc lải nhảu, nàng lâm vào trầm mặc.
"Mẫn Mẫn, theo ta về Đại Đô đi."
"Ta không đi, sự tình còn chưa làm rõ, ta sẽ không quay về Đại Đô. Ít nhất, nàng ta phải cho một lý do thỏa đáng mới được." Triệu Mẫn nói xong liền muốn đứng dậy.
"Mẫn Mẫn, ngươi đừng tùy hứng, ngươi không trở về, phụ thân ngươi sẽ gặp nguy hiểm." Trát Nha Đốc ấn người Triệu Mẫn xuống, hắn nhìn ra được, Triệu Mẫn không được bình thường.
Triệu Mẫn chán ghét nhìn tay Trát Nha Đốc khoát lên người mình, Trát Nha Đốc thấy vậy, rút tay về. Thấy Trát Nha Đốc lui tay về, Triệu Mẫn nói: "Ngươi nói rõ cho ta, thật ra chuyện gì đã xảy ra."
Trát Nha Đốc nhìn quanh, nói: "Nơi này không tiện nói, Mẫn Mẫn, trước hết ngươi nên theo ta về nơi nghỉ chân."
Triệu Mẫn suy nghĩ một chút, đồng ý với Trát Nha Đốc. Toàn vô lực của Triệu Mẫn vừa đứng lên đã muốn ngã, Trát Nha Đốc nhanh tay lẹ mắt nâng Triệu Mẫn dậy. Triệu Mẫn đẩy tay Trát Nha Đốc, tùy tiện gọi một Nguyên binh, để hắn giúp mình đi chuyển theo Trát Nha Đốc về nơi nghỉ chân.
Sự việc trên đảo khiến cho Triệu Mẫn lo lắng. Không biết mọi chuyện hiện tại thế nào, nàng đưa ta trở về chỉ về thanh Ỷ Thiên kiếm sao? Chưa bao giờ Triệu Mẫn nhăn mặt vì không suy nghĩ ra được việc gì, tuy rằng bị Chu Chỉ Nhược tổn thương, nhưng Triệu Mẫn vẫn có thói quen nghĩ đến Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược luyện Cửu Âm Chân Kinh ở trong động, chợt nghe âm thanh Trương Vô Kỵ truyền đến: "Chu cô nương! Chu cô nương!" Chu Chỉ Nhược vội vàng thu hồi Cửu Âm Chân Kinh, đứng lên, vừa định đi ra ngoài, Trương Vô Kỵ đã đến.
"Chu cô nương." Nhìn thấy Chu Chỉ Nhược, Trương Vô Kỵ yên tâm. "Ta rất lo cho ngươi a, ta sợ ngươi gặp chuyện không may."
"Ta thấy ngươi nên giúp Tạ lão tiền bối giải độc thì hơn. Ta chỉ là thấy nhàm chán nên đi dạo một chút, không hiểu sao lại đi tới nơi này."
"Ngươi không có việc gì là tốt rồi." Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược không có việc gì cũng an tâm. Bên ngoài truyền đến thanh âm Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ lên tiếng, Tạ Tốn cũng lần mò vào sơn động.
"Không tìm được Chu nha đầu sao?"
"Tạ lão tiền bối, ta không sao, khiến người phải lo lắng, thật hổ thẹn."
"Không có việc là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Vô Kỵ sẽ rất lo lắng nếu không tìm thấy người a."
"Nghĩa phụ." Trương Vô Kỵ thấy Tạ Tốn nói như thế, liền lên tiếng.
"Bốn nha đầu, một người rời đi, một người chết, một người bỏ trốn, chỉ còn lại Chu nha đầu. Ngươi không lo cho nàng? Muốn xem ta là một lão già không biết gì sao?"
Trương Vô Kỵ bị Tạ Tốn nói trúng tim đen, đành phải trầm mặc.
"Vô Kỵ a, hiện tại độc dược Thập Hương Nhuyễn Cân Tán trên người ta cũng gần được giải hoàn toàn rồi, ngươi nên giúp Chu nha đầu giải độc đi."
Chu Chỉ Nhược nghe vậy rất hoảng sợ, nhưng cũng không phản đối. Tuy rằng chính nàng tự hạ độc bản thân, chuyện nàng trúng độc Thập Hương Nhuyễn Cân Tán là sự thật.
Chu Chỉ Nhược đi theo Trương Vô Kỵ về nhà tranh. Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược, cảm thấy lúng túng.
"Sao còn chưa động thủ?" Tạ Tốn chờ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì nên hỏi.
"Nghĩa phụ, chuyện này, không được đâu." Trương Vô Kỵ đến gần Tạ Tốn nói: "Người cũng biết, nếu ta giúp nàng giải độc, tay phải của ta sẽ đặt sau thắt lưng nàng, tay còn lại đặt lên bụng nàng. Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, sao ta có thể cùng Chu cô nương đυ.ng chạm da thịt như vậy được. Nhưng nếu ta không làm vậy, Cửu Dương chân khí của ta không thể truyền vào cơ thể Chu cô nương. Hiện tại ta không biết phải làm sao."
Chu Chỉ Nhược nghe mấy lời này, cũng cảm thấy hốt hoảng. Trừ bỏ Triệu Mẫn, nàng thật sự không muốn bất cứ ai chạm vào nàng, nhất là Trương Vô Kỵ.
"Ngươi không cần nhiều lời." Tạ Tốn cảm thấy tính tình Trương Vô Kỵ và thân phụ của hắn rất giống nhau. "Ta hỏi ngươi, ngươi muốn ở lại Linh Xà đảo bao lâu? Một năm, mười năm, hay cả đời?"
"Chuyện này rất khó nói, trừ phi có thuyền đi ngang qua, nếu không chúng ta rất khó trở về lại Trung Nguyên."
"Ta lại hỏi ngươi, thời gian chúng ta ở đây, có thấy qua bóng dáng chiếc thuyền nào chưa?"
Trương Vô Kỵ lắc đầu: "Không có."
"Không chắc được. Nói không chừng mai sẽ có thuyền, mà cũng có thể cả đời này cũng không có."
"Ý của người là?" Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược đều mơ hồ đoán ra ý của Tạ Tốn.
Ta Tốn không trả lời câu hỏi của Trương Vô Kỵ, ông nói thêm: "Ta hỏi lại ngươi, Thập Hương Nhuyễn Cân Tán trong cơ thể, trừ việc khiến tứ chi mệt mỏi, không vận nội lực được, còn có tác hại gì khác không?"
"Nếu giải độc kịp thì không có trở ngại gì. Nhưng nếu để kịch độc xâm nhập cơ thể lâu ngày, lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương."
Chu Chỉ Nhược nghe vậy lại cảm thấy an tâm hơn. Nàng thà bị độc tố bào mòn cũng không muốn Trương Vô Kỵ chạm vào nàng. Dù sao không thể quay về Trung Nguyên, chẳng thà chết ở đây, ít nhất trong lòng nàng vẫn dễ chịu hơn. Nếu trở về Trung Nguyên, nhất định sẽ gặp lại Triệu Mẫn, đến lúc đó, chỉ sợ Chu Chỉ Nhược nàng sẽ không còn cơ hội hân hoan đoàn tụ nữa.