Chương 40: Hôn ước không hề muốn

Tạ Tốn nghe xong lời Trương Vô Kỵ, nói: "Nếu biết vậy, sao không mau giải độc cho Chu nha đầu?! Ngươi nói với ta, từ nhỏ các ngươi đã biết nhau, năm đó ngươi trúng hàn độc Huyền Minh, lúc hàn độc phát tác, nàng đã chăm sóc ngươi. Một cô nương ôn nhu như vậy, ngươi còn có thể tìm ở đâu?"

"Ta, ta chưa từng nghĩ Chu cô nương có chỗ nào không vừa ý."

"Hay ngươi ngại nàng không đủ xinh đẹp?"

"Không, Chu cô nương…" Trương Vô Kỵ nhìn Chu Chỉ Nhược, liếc mắt một cái, nói: "Chu cô nương rất đẹp, vô cùng đẹp."

"Hảo, ngươi đã vậy, ta thay ngươi làm chủ, cưới Chu nha đầu làm thê tử của ngươi. Cứ như vậy đi." Nghe xong mấy lời này của Tạ Tốn, Chu Chỉ Nhược và Trương Vô Kỵ đều hốt hoảng. Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới kết quả này, nghĩ đến việc Trương Vô Kỵ chạm vào mình, dù có phải chết nàng cũng không muốn.

"Chu nha đầu, ngươi có nghe được nãy giờ ta và Vô Kỵ nói gì không? Ngươi có nguyện ý trở thành thê tử của Vô Kỵ không?" Tạ Tốn đến trước mặt Chu Chỉ Nhược hỏi.

"Tạ lão tiền bối, việc quan trọng hiện tại là tìm cách rời khỏi nơi này, trở lại Trung Nguyên. Người không nên nói những lời không đứng đắn lúc này." Chu Chỉ Nhược ý muốn trì hoãn, nàng thậm chí hỵ vọng mãi ở trên đảo không quay về, chỉ cần trở về, nhất định sẽ nhìn thấy nàng ta. Trong lòng Chu Chỉ Nhược rất rõ điều này.

"Tác hợp cho đôi nam nữ là chung thân đại sư, sao có thể gọi là lời không đứng đắn. Năm đó cha mẹ Vô Kỵ bái thiên địa trên đảo hoang, trở thành phu thê, lúc ấy bọn họ không hề để ý ánh mắt thế tục. Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, Vô Kỵ, ta hỏi ngươi, có nghĩa phụ đứng ra chủ hôn cho ngươi, ngươi có đồng ý hay không?"

Trương Vô Kỵ nhìn qua Chu Chỉ Nhược, phát hiện Chu Chỉ Nhược đang nhìn hắn, im lặng không lên tiếng.

Tạ Tốn thấy Vô Kỵ không lên tiếng, hét lớn: "Chẳng lẽ ngươi không thích Chu nha đầu, không muốn thay nàng giải độc sao?"

Đột nhiên Chu Chỉ Nhược sinh ra một loại cảm xúc muốn trốn chạy, nàng nghĩ sẽ bỏ chạy, nhưng lại bị Tạ Tốn giữ lại. "Nha đầu, đảo này không lớn, hôm nay không thấy, ngày mai cũng phải gặp." Ta Tốn dừng một chút, hỏi: "Có phải ngươi không muốn nhận lão mù này làm công công (cha chồng) đúng không?"

Chu Chỉ Nhược vội vàng lắc đầu, nàng khổ sở không nói nên lời. "Tạ lão tiền bối, người là nhân vật anh hùng, ta làm sao có thể khinh khi. Nhưng ta…"

"Ngươi thế nào?"

"Ta…" Ta đã có ý trung nhân. Chu Chỉ Nhược muốn thốt ra câu này, nhưng lời nói trước sau vẫn nghẹn lại ở cổ, không được phát ra.

"Ngươi ngại Vô Kỵ không xứng với ngươi?"

Ta không thích hắn, hơn nữa hắn với ta cũng không hợp. Tính cách chịu đựng của Chu Chỉ Nhược khiến nàng trở nên trầm mặc, kỳ thật nàng cũng không biết phải cự tuyệt Tạ Tốn như thế nào.

Tạ Tốn thấy Chu Chỉ Nhược không đáp lời, nghĩ chỉ còn nguyên nhân này, tức giận đập mạnh vào bàn. "Vô Kỵ a Vô Kỵ, ngươi nhìn ngươi xem, thật mất mặt a!"

"Không, người đừng hiểu lầm, Tạ lão tiền bối!" Chu Chỉ Nhược nói. "Trong lòng Chỉ Nhược hiểu rõ, người Trương Vô Kỵ thích là Triệu Mẫn." Mấy ngày ở trên đảo, Chu Chỉ Nhược có thể cảm giác được Trương Vô Kỵ đối với Triệu Mẫn rất khác, điều này khiến Chu Chỉ Nhược vô cùng mất hứng.

"A? Là vậy sao? Vô Kỵ!" Tạ Tốn nghe Chu Chỉ Nhược nói xong, muốn hỏi Trương Vô Kỵ nhưng hắn không lên tiếng, Tạ Tốn liền nói thêm: "Nha đầu Triệu Mẫn kia trộm Đồ Long đao của ta, gϊếŧ Ân nha đầu, hạ độc chúng ta, hại chúng ta lưu lạc trên đảo hoang, nàng ta hảm hại chúng ta thê thảm, sao ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ?"

"Ta, ta không có."

"Sự thật là vậy mà." Chu Chỉ Nhược nhìn bộ dáng của Trương Vô Kỵ, cười lạnh một chút, nói: "Vậy ngươi lập lời thề đi."

"Có nghe không? Nhanh thề đi." Tạ Tốn giơ tay Trương Vô Kỵ, bày ra tư thế thề thốt.

Trương Vô Kỵ nhìn thoáng qua Chu Chỉ Nhược, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Triệu Mẫn là người triều Nguyên, đánh cắp Đồ Long bảo đao của nghĩa phụ, hại biểu muội Ân Ly, Trương Vô Kỵ này xin thề tuyệt đối không quên đại thù. Nếu như vi phạm lời thể, thiên địa bất dung."

Chu Chỉ Nhược trầm mặc nghe Trương Vô Kỵ thề, nàng cười chính mình. Mục đích của ngươi là gì? Không phải ngươi đã đạt được mục đích rồi sao? Trương Vô Kỵ sẽ không yêu Triệu Mẫn, nhưng Triệu Mẫn cũng không còn là của ngươi. Thực mỉa mai. Chúng ta yêu nhau, lại không được bên nhau, chỉ bởi vì ngươi không phải là một nam nhân. Chu Chỉ Nhược nghĩ tới, lại thêm hận Trương Vô Kỵ.

"Chỉ sợ tới lúc thấy Triệu Mẫn, ngươi lại mềm lòng." Chu Chỉ Nhược biết rõ tính cách Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ nghe Chu Chỉ Nhược nói vậy, liền trầm mặc, hắn không thể phụ nhận.

"Được rồi, được rồi. Vô Kỵ đã thề như vậy, Chu nha đầu, ta nghĩa ngươi cũng không nên làm khó hắn nữa. Ta nói, nghĩ không bằng làm, người trong giang hồ chúng ta không câu nệ tiểu tiết, ta thấy không bằng hôm nay các ngươi bái đường thành thân đi. Độc tố trên người Chu nha đầu có thể sớm được giải hơn."

"Nghĩa phụ, Chu cô nương, các người hãy nghe ta nói. Thù Nhi đối với ta tình thâm ý nặng, từ nhỏ nàng đã muốn ta làm phu quân của nàng, ta cũng đã đồng ý cưới nàng làm thê tử, tuy rằng chúng ta không phải phu thê chính thức, nhưng trên danh nghĩ vẫn là phu thê. Nay hài cốt của nàng chưa tan, ta sao có thể kết bái với người khác vào lúc này. Theo ta thấy, không bằng hôm nay đính hôn hẹn ước cùng Chu cô nương trước, việc chính là chữa thương giải độc. Nếu may mắn trở lại Trung Nguyên, báo xong thù cho Thù Nhi, đoạt được Đồ Long đao cho nghĩa phụ, lúc đó sẽ cùng Chu cô nương hoàn thành việc hôn ước."

Chu Chỉ Nhược gật đầu, tuy rằng nàng biết ý của Trương Vô Kỵ là muốn kéo dài mọi chuyện, nhưng điều này cũng hợp ý nàng. Dù sao nàng cũng không phải thành thân, không cần lập tức theo Trương Vô Kỵ. Về phần Trương Vô Kỵ muốn báo thù, nàng chỉ biết là nàng tuyệt đối không để Trương Vô Kỵ tổn hại đến Triệu Mẫn.

Tạ Tốn nghe thấy hợp tình hợp lý, cũng liền gật đầu đáp ứng. Nhưng lại nghĩ đến một chuyện, nên nói thêm: "Nếu mười năm tán năm chúng ta cũng không thể quay lại Trung Nguyên, chuyện này cưới sinh xem như đem xuống mồ luôn sao?"

"Nếu ba năm sau chúng ta vẫn chưa trở lại Trung Nguyên, ta sẽ cùng Chu cô nương kết bái phu thê."

Chu Chỉ Nhược cúi đầu ngẫm nghĩ. Ba năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Chẳng lẽ sau ba năm có thể quên được người mình từng yêu sao? Nhưng nếu không trở về Trung thổ, có thể cam đoan Triệu Mẫn không bị thương tổn, mặc dù điều này đồng nghĩa với việc sẽ không bao giờ được gặp lại nhau. Vốn dĩ lần gặp lại trên đảo là lần cuối cùng. Chu Chỉ Nhược vẫn còn đang nghĩ, bất tri bất giác thả hồn theo gió.

"Chu nha đầu, Chu nha đầu." Âm thanh Tạ Tốn như bắt hồn Chu Chỉ Nhược trở về. "Ngươi thấy thế nào?"

Chu Chỉ Nhược ngàn vạn lần không muốn, nhưng không còn cách nào khác, đành nói: "Ta chỉ là một nhi nữ bình thường, làm sao có thể tự ý làm chủ? Toàn bộ xin nghe theo Tạ lão tiền bối an bài."

"Tốt lắm. Chuyện này xem như xong. Hiện tại hai người là phu thê định ước, không cần phải lo lắng gì nữa, Vô Kỵ, ngươi nhanh giúp Chu nha đầu giải độc." Tạ Tốn nói liền ra ngoài.

Trương Vô Kỵ đến bên giường, ngồi xuống bên người Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược nhìn Trương Vô Kỵ, nói: "Ta sẽ không lấy ngươi, ta cũng sợ chết. Mục đích của ta là gì, ngươi không cần biết." Chu Chỉ Nhược nói xong thì nhắm hai mắt lại.

Trương Vô Kỵ nghe vậy sửng sốt chút ít, không nói gì, bắt đầu giải độc cho Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, nàng nghĩ chống lại sự tiếp xúc của Trương Vô Kỵ, nhưng lại bị hai tay Trương Vô Kỵ đè chặt hơn. Theo phản xạ, Chu Chỉ Nhược nhớ tới Triệu Mẫn. Mẫn Mẫn, hiện tại ngươi đang ở nơi nào? Ngươi có sao không?

Cùng lúc, Triệu Mẫn theo Trát Nha Đốc đến nơi nghỉ chân, được hạ nhân hầu hạ thay y phục. Triệu Mẫn nhìn chính mình trong gương, ngẩn người một lúc. Thật ra đã bao lâu rồi bản thân mới mặc y phục này? Nàng thích ta mặc y phục nam nhân hay vẫn thích ta mặc y phục nữ nhân hơn?

Trát Nha Đốc đẩy cửa vào, nhìn Triệu Mẫn đang trầm tư, hắn đi tới bên cạnh nàng, nói: "Mẫn Mẫn, ta nghĩ lúc ở trên đảo ngươi không được ăn ngon, nên đã phân phó Lưu tổng binh căn dặn phóng bếp làm những món ngươi thích, ngươi nhanh ăn đi."

Triệu Mẫn nghe thấy, xoay người không để ý đến Trát Nha Đốc, đi tới trước mặt Lưu tổng binh, nói: "Lưu tổng binh, ta muốn ngươi thay ta làm một chuyện."

Tổng binh họ Lưu hướng Triệu Mẫn thi lễ rồi nói: "Xin quận chúa hãy phân phó."

"Linh Xà đảo là phạm vi cai quản của ngươi?"

"Dạ đúng, thưa quân chúa."

"Hảo. Ta muốn ngươi phái thuyền đến Linh Xà đảo, đón các bằng hữu của ta trở về."

Mặc kệ chuyện gì, trước đến đón người trở về đã. Chỉ có đón họ về, mới có cơ hội hỏi sự tình rõ ràng, đến lúc đó mới quyết định nên làm thế nào. Triệu Mẫn âm thầm nghĩ.

Lưu tổng binh quan sát sắc mặt Trát Nha Đốc đang đứng phía sau Triệu Mẫn, sau đó gật đầu nói: "Hạ quan tuân lệnh. Quận chúa, tiểu vương gia, nếu không có việc gì khác, thuộc hạ xin cáo lui trước."

Lưu tổng binh đi rồi, sắc mặt Trát Nha Đốc từ tối tăm đã chuyển thành tươi tỉnh, hắn cười Triệu Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn, mọi việc đều đã được phân phó rất tốt. Ngươi nên ăn uống chút gì đi, chuyện khác hãy để sau."

Triệu Mẫn nhìn thoáng qua Trát Nha Đốc, rồi ngồi vào bàn cơm, nhìn thức ăn phong phú trước mắt, cầm lấy chiếc đũa lại nghĩa tới Chu Chỉ Nhược, nhất thời không muốn ăn, nàng ném chiếc đũa nói: "Ta không muốn ăn." Rồi trở về giường nằm. Trát Nha Đốc thấy Triệu Mẫn nằm nhắm mắt trên giường, biết không thể tiếp tục ở lại, đành nghiêm mặt rời khỏi phòng.

Triệu Mẫn nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới mở mắt, đầu óc của nàng nghĩ đến chuyện ở Linh Xà đảo. Đối với Chu Chỉ Nhược, kỳ thật chỉ cần Chu Chỉ Nhược nói một tiếng, Triệu Mẫn sẽ đưa Ỷ Thiên kiếm cho Chu Chỉ Nhược. Cái chính là Triệu Mẫn không rõ Chu Chỉ Nhược làm vậy vì mục đích gì. Vì cái gì muốn nàng rời đi? Chẳng lẽ Chu Chỉ Nhược không thể cùng nàng đem theo Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao lên bè gỗ sao? Chắc là có bí mật nào khác? Từ đầu đến cuối, ngươi vẫn không tin ta sao? Triệu Mẫn ngẫm nghĩ, phát hiện ra thật ra nàng không hiểu Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược luôn đem mọi chuyện giấu trong lòng, một mình chịu đựng, mặc kệ người khác hỏi thế nào, Chu Chỉ Nhược vẫn không mở miệng. Lúc nào cũng chỉ biết nói 'xin lỗi', hoặc là 'ngươi đừng ép ta'.

Nghĩ đến đây, Triệu Mẫn cảm thấy rất tức giận. Quan hệ giữa hai nàng đã rõ ràng như vậy, vì sao Chu Chỉ Nhược không thể tin tưởng nàng, chẳng lẽ vì nàng giữ Ỷ Thiên kiếm sao? Triệu Mẫn cười khổ, nếu biết Ỷ Thiên kiếm là chướng ngại giữa hai ta, ta sớm nên đem nó giao cho ngươi. Ỷ Thiên kiếm lợi hại, nhưng cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi, ngươi đối với ta mới là độc nhất vô nhị.

Triệu Mẫn cảm thấy rất rối trí, hiếm khi trên mặt nàng xuất hiện biểu tình nhíu mày, nàng nghĩ mãi vẫn không ra. Chẳng lẽ Chu Chỉ Nhược đưa nàng về Trung Nguyên vì muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng? Hay muốn nàng an toàn rời khỏi Linh Xà đảo? Hoặc là… Triệu Mẫn không dám nghĩ những điều không may, nàng sợ sự thật sẽ giống như những gì nàng nghĩ. Như vậy, đến lúc đó, Triệu Mẫn nàng sẽ dùng loại thân phận nào, kiểu biểu tình nào để đối đãi với người mà nàng yêu đây. Trước đây hay bây giờ nàng đều yêu Chu Chỉ Nhược. Quên đi, không nghĩ được, rõ ràng không cần suy nghĩ, gặp rồi sẽ biết. Triệu Mẫn nghĩ vậy, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.