Chu Chỉ Nhược cũng không biết mình chờ ở bờ biển bao lâu, nàng chỉ biết nàng phải nắm lấy thời gian, thời gian dược mê rất mau hết, nàng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Chu Chỉ Nhược trờ về lấy Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, nhưng Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới, thời khắc này Thù Nhi tỉnh lại. Có lẽ vì Thù Nhi uống canh ít hơn, nên thời gian hôn mê cũng không dài.
Thù Nhi mơ hồ cảm thấy bên người mình có ai đó lúc ẩn lúc hiện, mơ mơ màng màng nằm trên sàn nhà, Thù Nhi ngồi dậy, dùng sức mở hai mắt, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt. Thù Nhi không không rõ người đó là ai, nhưng Chu Chỉ Nhược không cho là vậy.
Chu Chỉ Nhược thiện lương nửa đời, cho tới bây giờ cũng chưa làm chuyện xấu. Đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện xấu, thế nên tâm nàng luôn cảm thấy không yên. Nàng thấy Thù Nhi ngồi dậy, còn mở mắt, nhất thời dọa nàng mất hồn. Chu Chỉ Nhược không còn biết tâm nàng đang nghĩ gì, để mặc thân thể tự phản ứng.
Chu Chỉ Nhược rút Ỷ Thiên kiếm, cứ thế đâm qua. Chu Nhược nhắm mắt lại, nghe bên tai tiếng kêu thảm thiết của Thù Nhi, nhưng Chu Chỉ Nhược lại không khống chế được bản thân, nàng khắc rất nhiều đường kiếm trên người Thù Nhi.
Âm thanh Diệt Tuyệt sư thái vang vọng bên tai, khiến cho tâm tình Chu Chỉ Nhược vốn không bình tĩnh lại càng thêm rối loạn, nàng cầm Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao bỏ chạy. Dọc theo đường đi, hình ảnh ở Vạn An tự hiện lên trong đầu, âm thanh Diệt Tuyệt sư thái từng chữ từng chữ vang lên trong đầu, khiến cho đầu Chu Chỉ Nhược đau đến mức muốn lao thẳng vào tường.
Chu Chỉ Nhược cầm đao kiếm chạy một mạch, đến khi không chạy nổi nữa nàng mới dừng lại. Một tay giơ Ỷ Thiên kiếm, một tay cầm Đồ Long đao. "Sư phụ, sư phụ, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ người giao phó, cầu người đừng giày vò ta nữa, ta van người!" Ta làm tổn thương người yêu ta nhất và cũng là người ta yêu nhất!
Chu Chỉ Nhược giơ đao kiếm lên, dựa theo lời Diệt Tuyệt sư thái từng nói, nàng vận nội công đem đao kiếm đập vào nhau. Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao bị chặt đứt, thân đao vùng mũi kiếm lộ ra bí tịch. Chu Chỉ Nhược lấy bí tịch ra, quả nhiên đúng như Diệt Tuyệt sư thái nói, Võ Mục Di Thư, Giáng Long Thập Bát Chương, còn có Cửu Âm Chân Kinh.
Chu Chỉ Nhược dựa theo lời Diệt Tuyệt, thu hồi Võ Mục Di Thư cùng Giáng Long Thập Bát Chưởng. Nàng quan sát Cửu Âm Chân Kinh, không khỏi tán thưởng: "Quả nhiên đúng như những gì sư phụ nói, Cửu Âm Chân Kinh này quả thật là tuyệt học võ lâm chí tôn!"
Chu Chỉ Nhược thu hồi tâm tình của mình, từng bước về lại nhà tranh. Chu Chỉ Nhược nhìn về phía đáng lẽ là nơi Triệu Mẫn đang nằm, trong lòng lại thấy chua xót. Triệu Mẫn, ta rất nhớ ngươi, thật sự, rất nhớ ngươi…
Tâm tình căng thẳng, trong lòng Chu Chỉ Nhược đột nhiên cảm thấy bi thương. Nàng nhớ lại Triệu Mẫn đối với nàng rất tốt, trong lòng Chu Chỉ Nhược run rẩy, trong nhất thời, nàng ngồi bệt xuống đất, thấp giọng khóc nức nở. Triệu Mẫn, thực xin lỗi, ta… Sư phụ đối với ta có ơn giáo huấn dưỡng dục, ta phải báo đáp người. Nhưng nếu thế gian này thật sự có hối dược(*), ta tình nguyện ở bên cạnh ngươi, ta thà rằng chưa từng đặt chân lên đảo này.
Căn phòng sát bên truyền ra âm thanh, là Trương Vô Kỵ, "Nghĩa phụ, người thế nào?"
"Vô Kỵ, ta đau đầu, toàn thân vô lực. Còn ngươi?" Chu Chỉ Nhược nghe ra giọng của Tạ Tốn.
"Ta cũng không khác hơn." Thanh âm dừng một chút, Chu Chỉ Nhược lại nghe Trương Vô Kỵ nói: "Nghĩa phụ, hình như là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán."
"Không thể nào."
"Dạ, không thể nào a, thứ này chỉ có Triệu Mẫn mới có."
"Triệu Mẫn? Đao! Đồ Long đao của ta đâu?"
Trương Vô Kỵ nhớ đến Triệu Mẫn từng nói muốn xem qua Đồ Long đao, trong lòng đương nhiên cho rằng là do Triệu Mẫn gây nên. "Thôi chết, Chu cô nương và Thù Nhi!" Trương Vô Kỵ vỗ vào ót, tông cửa xông ra.
Chu Chỉ Nhược nghe được động tĩnh, vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, trút vào miệng của mình, tay phải dồn nội lực, một chưởng vỗ vào ngực của mình, sau đó té xỉu.
"Chu cô nương." Trương Vô Kỵ vừa vào trong đã thấy Chu Chỉ Nhược nằm trên mặt đất, bước lên phía trước, thấy Chu Chỉ Nhược hôn mê bất tỉnh, Trương Vô Kỵ cầm tay xem mạch Chu Chỉ Nhược.
Lúc này, Tạ Tốn cũng đi đến. "Vô Kỵ, thế nào?"
Trương Vô Kỵ nâng Chu Chỉ Nhược dậy, điểm mấy chỗ huyệt vị, vừa chữa thương cho Chu Chỉ Nhược vừa nói: "Chu cô nương không chỉ trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán mà còn bị đánh một chưởng."
"Là nàng, nhất định là nàng!" Tạ Tốn đi tới đi lui trong phòng, đi được vài bước ông lại nhớ tới Thù Nhi, liền kêu lên: "Vô Kỵ, ngươi khỏe rồi thì đi tìm Ân nha đầu đi."
Trương Vô Kỵ chữa thương cho Chu Chỉ Nhược xong thì đi tìm Thù Nhi. Kết quả nhìn thấy tình trạng bi thảm của Thù Nhi mà không nói nên lời. Tạ Tốn bước đến bên người Trương Vô Kỵ, đi đến giường, đυ.ng vào Thù Nhi, lại đυ.ng phải một cánh tay ẩm ướt, hơn nữa còn nồng nặc mùi máu tươi khiến cho ông hiểu rằng tay của ông bây giờ cũng toàn là máu.
"Vô Kỵ! Vô Kỵ! Có chuyện gì? Ân nha đầu sao vậy? Vì sao đều là máu?"
Trương Vô Kỵ nhìn tình cảnh bi thảm của Thù Nhi, nghẹn ngào nói: "Yêu nữa Triệu Mẫn, ngay cả Thù Nhi cũng không buông tha!"
"Vô Kỵ, cứu nàng! Mau cứu nàng!" Bởi vì kinh nhiệm giang hồ của Tạ Tốn nhiều, cũng nhìn quen những cảnh máu đổ thế này, nên rất nhanh thức tỉnh, thúc giục Trương Vô Kỵ.
Lúc này Trương Vô Kỵ mới thức tỉnh, cầm lấy tay Thù Nhi, liều mạng truyền chân khí cho Thù Nhi, nhưng Thù Nhi lại không có chút phản ứng gì. Trương Vô Kỵ chăm chú nhìn chằm chằm biểu tình của Thù Nhi. Đột nhiên Thù Nhi "khụ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đau quá!"
"Thù Nhi!" Trương Vô Kỵ bắt lấy tay Thù Nhi nói: "Ngươi không sao, Thù Nhi, nhất định ngươi sẽ không sao."
"A Ngưu ca, ta…" Hơi thở Thù Nhi mong manh, chỉ còn lại có một hơi. "Ta, ta không ổn rồi. Ngươi lo cho ta… ta biết… Ta biết thiên hạ này… chỉ có một A… A Ngưu ca rất tốt với ta… A Ngưu ca, ngươi, có phải ngươi gạt ta. Vì muốn ta được vui… muốn ta cao hứng, nên mới nói muốn cưới ta? Ta biết, ta biết bộ dạng ta xấu xí, tính tình… tính tình cũng không tốt, chắc chắn ngươi không nguyện ý cưới ta, đúng không?"
Tính cách Trương Vô Kỵ vốn yếu đuối, nhìn thấy Thù Nhi như vậy, Trương Vô Kỵ vội lắc đầu: "Ta, ta không lừa ngươi, Thù Nhi, là thật. Ngươi một cô nương chân thành tốt bụng, có thể cưới ngươi làm vợ, ta thật sự rất hạnh phúc. Thù Nhi, chờ thương thế ngươi khỏi, chúng ta lập tức thành thân được không?"
"Không, trái tim ta từ lâu đã dành cho Trương Vô Kỵ rồi, ta không thể, không thể."
Trương Vô Kỵ nhìn Thù Nhi, Trương Vô Kỵ không hiểu vì sao Thù Nhi biết rõ ràng hắn là Trương Vô Kỵ, nhưng lại không cho rằng đó là mình, Trương Vô Kỵ không biết, người Thù Nhi thích, thậm chí là yêu là Trương Vô Kỵ ở Linh Xà đảo, người đã từng bị Thù Nhi cắn qua. Còn hiện tại, Thù Nhi chỉ coi hắn là Tăng A Ngưu.
"Thù Nhi, ta là…" Trương Vô Kỵ muốn nói ra chân tướng.
Thù Nhi giơ tay lên ngăn miệng Trương Vô Kỵ: "Đừng nói, hãy để bí mật này vĩnh viễn chôn giấu trong lòng ta, được không?" Nói xong, Thù Nhi cảm giác toàn thân đều đau đớn, nàng kêu "đau" một tiếng rồi ra đi. Ngay cả mắt cũng không nhắm.
"Thù Nhi, Thù Nhi!" Trương Vô Kỵ kêu lên, thấy Thù Nhi không có phản ứng, hắn ôm lấy Thù Nhi, nghẹn ngào khóc. "Thù Nhi!"
Tạ Tốn nghe tiếng Trương Vô Kỵ gào khóc, bệnh cũ tái phát, ông cùng chiêu Sư Tử Hống khiến cả đảo đều rung chuyển.
Chu Chỉ Nhược nắp bên ngoài nghe được toàn bộ. Chiêu Sư Tử Hống của Tạ Tốn khiến lỗ tai của nàng đau đớn, Chu Chỉ Nhược theo bản năng che kín lỗ tai, nàng cũng không muốn nghe tiếng khóc của Trương Vô Kỵ, nó khiến nàng cảm thấy bản thân mang nghiệp chướng nặng nề. Thù Nhi, thực xin lỗi, tha thứ cho ta, ta không phải cố ý muốn gϊếŧ ngươi.
Đột nhiên Trương Vô Kỵ chạy ra ngoài, Tạ Tốn thấy vậy đuổi theo. "Vô Kỵ, ngươi làm gì vậy?"
"Đi tìm Triệu Mẫn!" Trương Vô Kỵ biết, chắc chắn Triệu Mẫn không còn ở trên đảo, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, hắn không hy vọng là Triệu Mẫn đã làm. Dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, hắn không tin nàng là người như vậy.
"Vô Kỵ!" Tạ Tốn cùng Trương Vô Kỵ chạy đến bờ biển, Trương Vô Kỵ tìm xung quanh, nhưng không thấy tung tích của Triệu Mẫn.
"Nghĩa phụ, tại sao không thấy Triệu Mẫn." Trương Vô Kỵ nghĩ nếu đã đến bờ biển, cũng nên đi xem bè gỗ. "Ta tìm xem bè gỗ còn hay không?"
"Thế nào? Bè gỗ còn không?"
"Không… không thấy bè gỗ." Trương Vô Kỵ chạy đến chỗ bè gỗ, nhìn thấy trước mắt trống trơn.
"Xú nha đầu Triệu Mẫn, suốt ngày tính kế cướp Đồ Long đao của ta, người trong thei6n hạ tâm địa hiểm ác không thể tin tưởng được, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, tâm kế lại hiểm độc như vậy." Lúc này, Tạ Tốn tin chắc rằng mọi chuyện đều là do Triệu Mẫn gây nên.
Trương Vô Kỵ ở một bên tự trách mình: "Đều tại ta, đều do ta không tốt. Nghĩa phụ, ta thực xin lỗi người."
"Được rồi được rồi, sự tình đã như vậy rồi, ngươi có tự trách cũng không thay đổi được gì." Ta Tốn vỗ bả vai Trương Vô Kỵ nói: "Ta nghĩ ngươi nên chăm sóc Chu nha đầu đi, còn Ân nha đầu, mau chóng trở lại lo hậu sự cho Ân nha đầu."
Trương Vô Kỵ không để ý đến lời nói của Tạ Tốn, hắn vẫn rêи ɾỉ, điều này khiến cho Tạ Tốn cho chút thất vọng. Tạ Tốn lắc đầu, xoay người đi về. Trương Vô Kỵ hối hận một lúc, biết không thể thay đổi được sự thật, cũng đi trở về.
Chu Chỉ Nhược bước đi không mục đích trên đảo, toàn thân giống như oan hồn, ánh mắt vô hồn. Chu Chỉ Nhược phát hiện đầu óc của mình không toàn không còn chịu khống chế của nàng, đầu óc nàng chỉ nghĩ đến Triệu Mẫn. Nàng lo lắng hướng gió đột nhiên thay đổi, Triệu Mẫn không thể trở về Trung Nguyên. Lại lo lắng sau khi Triệu Mẫn tỉnh lại sẽ kinh hãi không biết bản thân đang ở nơi nào. Điều nàng sợ nhất chính là Triệu Mẫn sẽ hận nàng.
Nghĩ đến Triệu Mẫn, tâm tình Chu Chỉ Nhược lại đau đớn như muốn đem tim mình xé ra làm đôi.
"Ngô". Triệu Mẫn đã chết, Chu Chỉ Nhược khôi phục lại tính cách trầm lặng, để mặc trái tim đau đớn đến chết, biểu tình trên mặt Chu Chỉ Nhược không một chút thống khổ.
Mẫn Mẫn, ta nhớ ngươi, ngươi biết không?
Hối dược: Thuốc hối hận. Trước khi làm gì, mọi người thường bảo là không hối hận; nhưng sau khi việc đã rồi thì lại hối hận. Thế nên ở Trung Quốc có câu: "Có tiền khó mua được thuốc hối hận", ám chỉ sự hối hận sau khi đã là một việc gì đó.