Chương 37: Hạ dược

Phải rời khỏi Linh Xà đảo, Triệu Mẫn nghĩ nên để lại cho Chu Chỉ Nhược một vài kỉ niệm đẹp, cũng là muốn Chu Chỉ Nhược biết nàng không phải loại quận chúa hư hỏng. Vì thế, Triệu Mẫn tự tay làm bữa ăn cho mọi người. Mọi người, có cả Chu Chỉ Nhược, đều cảm thấy khó tin, nhưng cũng muốn xem thử nàng có thể làm được gì, nên cũng đáp ứng lời đề nghị của Triệu Mẫn.

Tại bờ biển, Triệu Mẫn sai Trương Vô Kỵ bắt cá cho nàng, còn thuận tiện cười nhạo tài bắt cá của Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ bị Triệu Mẫn khi dễ, hắn cầm cây gậy trúc đứng một bên hỏi: "Thế sao ngươi không thử bắt đi?"

Triệu Mẫn trừng mắt liếc hắn, khoanh tay nói: "Ngươi thật ngốc, ngay cả một con cá cũng không bắt được."

Trương Vô Kỵ nhìn con cá lặn dưới biển, tùy tay phóng một cái đã bắt được.

"Chà, cũng không tồi a." Triệu Mẫn thuận miệng nói một câu.

Không ngờ Trương Vô Kỵ nghe vậy lại thêm hứng thú, hắn giơ cá nói với Triệu Mẫn: "Từ nhỏ đến lớn ta sống ở Băng Hỏa đảo, bắt cá đối với ta dễ như trở bàn tay."

Triệu Mẫn nhìn bộ dáng Trương Vô Kỵ không khỏi bĩu môi: "Hừ, mới khen ngươi vài câu, ngươi liền lên mặt." Triệu Mẫn không quen nhìn bộ dáng lúc này của Trương Vô Kỵ, nàng xoay người bước đi.

Chu Chỉ Nhược may buồm cùng Thù Nhi, nàng thấy bộ dáng lúc này của Triệu Mẫn, không khỏi lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười. Trong lòng Chu Chỉ Nhược vẫn luôn chờ mong đích thân quận chúa Triệu Mẫn xuống bếp nấu ăn. Không biết các món ăn sẽ như thế nào nhỉ? Chu Chỉ Nhược không thể nghĩ ra.

Tại nhà bếp, Triệu Mẫn lúng túng với thùng cá. Nếu là gϊếŧ người, nàng dám; nhưng bên trong thùng không phải là người, mà là cá. Triệu Mẫn vẫn không biết phải xuống tay như thế nào. Triệu Mẫn đi quanh thùng gỗ mấy vòng vẫn không dám xuống tay. Bàn tay đưa xuống, lúc sắp đυ.ng đến cá lại rụt về.

Chu Chỉ Nhược đi tới, nhìn thấy bộ dáng Triệu Mẫn, cảm thấy buồn cười, hỏi: "Quận chúa đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?" Chu Chỉ Nhược cố ý nhấn mạnh bốn chữ "quận chúa đại nhân".

Triệu Mẫn gãi gãi đầu, nhìn lại thùng cá, ngượng ngùng nhìn Chu Chỉ Nhược cười cười, nói: "Thật sự phải gϊếŧ mấy con cá này sao?"

"Không gϊếŧ cá thì làm sao ăn đây?" Chu Chỉ Nhược hỏi lại, trên mặt mang theo nét tươi cười.

"Ách…" Triệu Mẫn bị nghẹn bởi câu nói của Chu Chỉ Nhược, than thở nói: "Ta, ta không dám."

"Phụt, ha ha." Chu Chỉ Nhược nghe được lời này của Triệu Mẫn, nàng cười thành tiếng, "Ngươi không dám? Nói ra ai dám tin, đường đường quận chúa đại nhân phủ Nhữ Dương Vương, giang hồ còn gọi là yêu nữ Triệu Mẫn, tương truyền gϊếŧ người không gớm tay. Cư nhiên, cư nhiên không dám gϊếŧ một con cá." Chu Chỉ Nhược cười đến quên cả hình tượng.

"Ai nha, ngươi, ngươi còn cười." Triệu Mẫn chính là chịu thua Chu Chỉ Nhược. Nếu là Trương Vô Kỵ, chắc chắn Triệu Mẫn sẽ đem thùng gỗ trực tiếp chụp lên đầu Trương Vô Kỵ. "Ngươi, ngươi giúp ta được không?" Triệu Mẫn đỏ mặt nói, đây là lần đầu tiên nàng như vậy.

"Ta mặc kệ, ngươi nói là tự mình xuống bếp, phải chính ngươi động thủ mới được."

"Hừ, ta không thể để ngươi coi thường ta, tự mình thì tự mình." Triệu Mẫn cúi đầu nhìn con cá kia, cũng muốn hỏi Chu Chỉ Nhược xem có bí quyết gì không. Nhưng Chu Chỉ Nhược thản nhiên cười, quay người lại, vòng đến bên tai Triệu Mẫn, chạm vào cái mũi Triệu Mẫn, nói: "Vẫn là câu nói đó, tự mình nghĩ biện pháp nga. Không thể để ta coi thường ngươi, đây là chính ngươi nói nga. Quận chúa đại nhân, ta vẫn chờ cơm trưa của ngươi đấy." Tâm tình Chu Chỉ Nhược khoái hoạt cười, sau đó xoay người rời đi.

"Ngươi… Hừ!" Triệu Mẫn nhìn theo bóng dáng của Chu Chỉ Nhược, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào. "Tự mình động thủ thì tự mình động thủ, ta mà sợ một con cá sao, đồ khinh người." Triệu Mẫn nhìn thùng cá, chỉ cần đơn giản động thủ, nhắm mắt lại, vươn tay, đem con cá từ thùng gỗ ra.

Triệu Mẫn vẫn còn sợ thì đột nhiên con cá nhảy lên, nàng thuận tay đem con cá ném lên thớt, sau đó cầm lấy cái gốc khỗ kế bên, dùng sức đập vào con cá.

Tạ Tốn nghe có tiếng động từ trong bếp, nhận ra là tiếng của Triệu Mẫn, ông hỏi nàng: "Nha đầu quận chúa, ngươi đang làm gì đó?"

"Ta, ta gϊếŧ cá a." Triệu Mẫn vẫn như trước, không dám mở to mắt, nàng nhắm chặt hai mắt trả lời Tạ Tốn.

"Gϊếŧ cá? Ngươi gϊếŧ cá kiểu gì mà bổ cành cạch như thế?"

Lúc này Triệu Mẫn không có thời gian trả lời Tạ Tốn, nàng chuyên tâm dùng sức đập cá, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đập ngươi chết, đập ngươi chết, đập ngươi chết…"

"Được rồi." Ta Tốn thật sự nghe không nổi nữa, nói: "Đừng đập nữa, nếu tiếp tục đập sẽ biến hành cá tương a." [ý là đập nữa cá sẽ nát như tương ]

Triệu Mẫn nghe vậy, nàng hơi hơi hé mở mắt, nhìn thoáng qua con cá kia. Xác định là con cá đã sắp chết, lúc này mới cầm dao động thủ. [ặc, con cá quỷ gì mà đập nãy giờ chỉ mới sắp chết thôi á, cá trâu bò quá o.O]

Thoáng chốc đã gần nửa canh giờ, cuối cùng đồ ăn cũng được mang ra bàn. Chu Chỉ Nhược và Thu Nhi gắp thử một ít đồ ăn đưa vào miệng nhấm nháp, kết quả sắc mặt cả hai người nhất thời thay đổi. Chu Chỉ Nhược lẫn Thù Nhi nhìn nhau, thấy được trên mặt đối phương viết rõ hai chữ "rất mặn". Còn Trương Vô Kỵ thì trực tiếp phun ra. Triệu Mẫn mở to hai mắt nhìn, hết nhìn Chu Chỉ Nhược và Thù Nhi, lại kinh ngạc nhìn sang Trương Vô Kỵ.

"Thế nào?" Triệu Mẫn cẩn thận hỏi han.

"Rất măn a, hê, có canh không vậy?" Trương Vô Kỵ hỏi.

"Ở phòng bếp, ta quên mang ra."

"Để ta mang ra." Chu Chỉ Nhược nói xong liền đứng dậy rời khỏi bàn.

Trương Vô Kỵ vì muốn giảm xấu hổ, hắn hướng chiếc đũa về phía con cá. Kết quả, Trương Vô Kỵ phát hiện con cá trong nồi chưa được cạo vẩy, Triệu Mẫn thấy vậy đành xấu hổ nhìn Trương Vô Kỵ cười cười. Bất đắc dĩ Trương Vô Kỵ đành phải gắp rau, nghĩ thầm chung quy chỉ có món này không sao. Ai ngờ Trương Vô Kỵ vừa bỏ rau vào miệng đã không nhịn được lập tức phun ra một bên.

Thù Nhi nhịn không được, nói với Trương Vô Kỵ: "A Ngưu ca, hôm nay là lần đầu tiên quận chúa xuống bếp, ngươi đừng như vậy chứ."

Tạ Tốn cũng giáo huấn Trương Vô Kỵ: "Ân, nha đầu đó nói đúng đó. Nha đầu quận chúa với thân phận quận chúa xuống bếp nấu cơm cho chúng ta ăn, Vô Kỵ a, ngươi không nên chọn lựa như vậy." Ta Tốn còn đang nói, Trương Vô Kỵ cắn phải cục đá, lại "ngô" một tiếng. "Lại làm sao hả?" Tạ Tốn bất mãn hỏi.

Trong lòng Triệu Mẫn rất khó chịu, nàng ném chén đũa, đứng lên, rời khỏi bàn ăn. Triệu Mẫn vào phòng bếp, thấy Chu Chỉ Nhược đang đứng múc canh, cũng không thèm để ý đến biểu tình kinh ngạc của Chu Chỉ Nhược, nàng cầm cái gậy đập cá, dùng sức đập.

Chu Chỉ Nhược bưng canh nóng, liếc mắt nhìn Triệu Mẫn rồi trở lại phòng ăn, lúc này lại thấy Trương Vô Kỵ đi ra. Chu Chỉ Nhược theo bản năng trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ liếc một cái. Lúc nãy, mặc dù Chu Chỉ Nhược đang ở trong bếp, nhưng tất cả bên ngoài nàng đều nghe được. Tuy rằng nàng cũng muốn trách Trương Vô Kỵ, nhưng đột nhiên nàng phát hiện, nàng không có tư cách để nói.

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược không có phản ứng, càng thêm tức giận. Ra sức đập mạnh cây gậy hơn nữa.

Trương Vô Kỵ đứng phía sau hỏi Triệu Mẫn: "Ngươi giận sao? Thực xin lỗi a."

Triệu Mẫn xoay người, thở phì phì la lên: "Ta thề, đời này kiếp sau, còn có kiếp sau sau nữa, đều không bao giờ nấu cái gì cho bất cứ ai ăn." Kỳ thật, Triệu Mẫn chính là muốn la lên cho Chu Chỉ Nhược nghe, nàng biết những thứ này chẳng những không khiến Chu Chỉ Nhược lưu lại kỉ niệm đẹp, ngược lại còn khiến địa vị bản thân trong lòng Chu Chỉ Nhược xuống dốc không phanh.

"Được rồi, đừng làm rộng, vào đây hết đi." Âm thanh Tạ Tốn truyền tới, Triệu Mẫn đành phải ngừng, bỏ mặc Trương Vô Kỵ, trở về phòng ăn trước.

Triệu Mẫn nheo mắt, liếc mắt trộm nhìn Chu Chỉ Nhược, thấy Chu Chỉ Nhược cư nhiên không có phản ứng gì, nàng cũng không thể làm gì được, đành bĩu môi, không nói lời nào. Trong thiên hạ, kẻ khiến quận chúa Triệu Mẫn phải chịu thua, Chu Chỉ Nhược đứng đầu danh sách.

"Ăn canh đi, canh này ta đã nếm qua, cũng không tệ lắm, uống rất được." Lời nói của Chu Chỉ Nhược giảm bớt không khí ngượng ngùng.

"Thật sao? Mau cho ta một chén, ta nếm thử." Tạ Tốn nói.

Chu Chỉ Nhược đứng dậy, múc cho mỗi người một chén canh, bản thân cầm chén nhìn phản ứng của mọi người. Chỉ trong chốc lát, bởi vì tác dụng của dược, ngoại trừ Chu Chỉ Nhược, mọi người đều hôn mê.

Chu Chỉ Nhược cầm Ỷ Thiên kiếm, ôm lấy Triệu Mẫn đi về hướng bè gỗ. Chu Chỉ Nhược đặt Triệu Mẫn lên bè gỗ, nàng nhìn nét mặt ngủ say không chút cảnh giác của Triệu Mẫn, trong lòng nàng cảm thấy rất đau đớn. Ta thật không muốn như vậy, nhưng ta không còn biện pháp nào khác. Triệu Mẫn, ta không mong ngươi tha thứ cho ta, chỉ cần lòng ngươi còn có ta, ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Chu Chỉ Nhược cúi người, hôn lên má Triệu Mẫn, từ hai má chuyển sang hôn ánh mắt, rồi đến lông mi thật dài, còn có đôi môi của Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược liên tục hôn môi Triệu Mẫn, như thể dù hôn thế nào cũng không đủ. Chu Chỉ Nhược biết hiện tại Triệu Mẫn đang hôn mê, sẽ không biết tình cảnh này, rất ít khi Chu Chỉ Nhược nhiệt tình chủ động, chỉ tiếc Triệu Mẫn vẫn ngủ không hay biết gì.

"Trở về đi, trở lại Trung Nguyên, từ nay yên tâm làm quận chúa cao cao tại thượng phủ Nhữ Dương Vương. Mặc kệ giang hồ võ lâm có chuyện gì xảy ra cũng đừng tham gia, ngươi vốn không phải là người của giang hồ. Mặc kệ mọi chuyện, ta cũng hy vọng ngươi sống tốt. Cầu ngươi, rất định phải sống tốt." Chu Chỉ Nhược không biết vì cái gì, nàng có cảm giác Triệu Mẫn nghe được những lời của nàng. Câu nói cuối cùng thốt ra, nước mắt không khống chế được liền rớt xuống.

Đột nhiên Chu Chỉ Nhược cảm thấy trên mặt mình rất lạnh lẽo, đưa tay sờ thử mới biết là bản thân đang khóc, nước mắt theo hai má rơi xuống mặt Triệu Mẫn.

Thì ra chia ly là như vậy, sẽ khiến ta đau lòng như thế. Chu Chỉ Nhược tự giễu. Có lẽ đây là hy vọng xa vời, không, cho dù là xa vời cũng không sao, xin ngươi không đừng hận ta, hãy nhớ kỹ "Ta yêu ngươi." Chu Chỉ Nhược nói xong liền dùng cây gậy trúc đẩy bè gỗ Triệu Mẫn trôi đi, nàng nhìn hướng gió, nàng biết bè gỗ này sẽ mang Triệu Mẫn an toàn trở lại Trung Nguyên.

Nhìn bè gỗ dần dần trôi xa, tâm Chu Chỉ Nhược đau đớn như bị ai xé. Trong lòng nàng có dự cảm, lần này từ biệt, Triệu Mẫn và cả tâm tư của Triệu Mẫn cũng giống như bè gỗ này, càng ngày càng xa Chu Chỉ Nhược, cuối cùng trở thành những người không quen biết nhau. Trái tim Chu Chỉ Nhược đau đớn, nàng dùng sức nắm lấy ngực mình, như muốn xoa dịu bớt cảm giác đau đớn. Chu Chỉ Nhược đau khổ quỳ trên mặt đất, cảm giác đau đớn này giống như ai đó đang lôi trái tim còn đập của nàng ra khỏi l*иg ngực. Nàng không dám nhìn lại thân Triệu Mẫn càng lúc càng xa, nhưng lại sợ rằng sau lần từ biệt này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Chu Chỉ Nhược cố nén đau đớn xuống đáy lòng, nhìn Triệu Mẫn dần dần trôi xa, cho đến khi Triệu Mẫn không còn trong tầm mắt nàng nữa.