Trương Vô Kỵ đi theo bọn người sứ giả Ba Tư đến nơi dừng chân của Ba Tư giáo, thấy Chu Chỉ Nhược ngồi một bên. "Chu cô nương, ngươi không sao chứ?"
Chu Chỉ Nhược lắc đầu, "Ta không sao, các ngươi cũng không sao chứ?"
Trương Vô Kỵ gật đầu đáp: "Bọn ta không sao, nhưng Triệu cô nương rất lo lắng cho ngươi."
Chu Chỉ Nhược nghe vậy biểu tình rất vui, nhưng trong lòng vẫn không biết phải đối mặt thế nào với Triệu Mẫn.
Bảo Thụ Vương thấy Trương Vô Kỵ, hắn đưa tay ý bảo Trương Vô Kỵ ngồi xuống cùng nói chuyện.
"Không cần, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề đi."
"Trương giáo chủ, thật ra Minh Giáo ở Trung Nguyên là phân nhánh của Ba Tư giáo bọn ta, thế nên ngươi phải nghe theo bọn ta. Ta có hai điều kiện, một là trả tâm pháp Càn Khôn Đại Nã Di, hai là giao cho bọn ta phản giáo thánh nữ Đại Khỉ Ti."
"Nếu ta không đáp ứng thì sao."
"Nếu ngươi không đáp ứng, bằng hữu của ngươi, còn có bọn người ở sơn động, sẽ vì ngươi mà mất mạng."
"Ngươi đang uy hϊếp ta sao?"
"Ta tin ngươi đủ thông minh để hiểu, ta không phải đang nói đùa. Hy vọng ngươi nghĩ lại yêu cầu của bọn ta, ta cho ngươi thời gian một buổi tối. Cả hai điều kiện của ta, thiếu một thứ cũng không được."
Nói xong, hắn cho người giam giữ Chu Chỉ Nhược, Trương Vô Kỵ đành một thân trở về.
Sau khi Trương Vô Kỵ trở về, hắn nói sơ qua cho mọi người về chuyện lúc nãy, Đại Khỉ Ti nghe xong liền trầm mặc. Tiểu Chiêu nấu một ít đồ ăn đưa cho Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ không muốn ăn, Triệu Mẫn càng ăn không vô. Điều duy nhất khiến Trương Vô Kỵ cao hứng là Thù Nhi đã tỉnh lại. Trương Vô Kỵ thấy Thù Nhi tỉnh, tâm tình cũng tốt hơn. Thù Nhi nhìn quanh bốn phía, hỏi: "A Ngưu ca, sư phụ của ta đâu?"
"Sư phụ của ngươi…" Trương Vô Kỵ quay đầu sang nhìn Đại Khỉ Ti, nhưng đều không thấy bóng dáng Đại Khỉ Ti và Tiểu Chiêu.
Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn đi ra ngoài tìm rất lâu cũng không thấy bọn họ, đành phải trở lại sơn động, nhưng trong lòng cảm thấy không yên.
Triệu Mẫn kể cho Thù Nhi nghe sự tình mấy ngày nay. Thù Nhi thấy Trương Vô Kỵ biểu tình đăm chiêu, nàng muốn cùng Trương Vô Kỵ tìm Đại Khỉ Ti và Tiểu Chiêu. Nhưng bọn họ vừa quay người lại đã thấy sứ giả Ba Tư đứng trước cửa sơn động.
"Trương giáo chủ, giáo chủ muốn gặp."
"Giáo chủ? Tổng giáo cho giáo chủ mới à?" Trương Vô Kỵ nghe thấy có cảm giác kinh hãi.
Trương Vô Kỵ đến nơi mới phát hiện tổng giáo mới nhậm chức giáo chủ là Tiểu Chiêu. Hành động của Tiểu Chiêu khiến cho Trương Vô Kỵ khó hiểu. Tiểu Chiêu đỡ Trương Vô Kỵ, rót một chén trà cho hắn.
"Công tử, uống trà."
"Tiểu Chiêu." Trương Vô Kỵ đứng lên, "Ngươi là giáo chủ tổng giáo, theo lý, ta giờ là thuộc hạ của ngươi, ngươi không cần phải tiếp tục làm việc của nha hoàn như vậy."
Tiểu Chiêu nở nụ cười nhìn Trương Vô Kỵ, nói từng câu từng chữ: "Đây là lần cuối cùng Tiểu Chiêu hầu hạ công tử, từ nay về sau, chúng ta ly biệt không biết ngày nào gặp lại, ta có muốn không còn cơ hội hầu hạ công tử."
Trương Vô Kỵ nghe thấy mấy lời này của Tiểu Chiêu, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
"Công tử." Tiểu Chiêu kéo Trương Vô Kỵ ngồi xuống. "Thật ra, ta không muốn làm giáo chủ của tổng giáo. Nếu có thể, Tiểu Chiêu hy vọng có ở lại Quang Minh đỉnh, làm một tiểu nha đầu. Thậm chí không phải là ở Quang Minh đỉnh, mà là ở núi Võ Đang. Chỉ tiếc, việc này không thể xảy ra. Công tử, đừng nói là làm giáo chủ, dù cho ta làm nữ vương, ta cũng không cần." Tiểu Chiêu vừa dứt lời thì bật khóc.
"Tiểu Chiêu." Trương Vô Kỵ muốn ôm Tiểu Chiêu vào lòng, nhưng bị Tiểu Chiêu né tránh.
"Công tử, xin tự trọng. Thân phận hiện tại của Tiểu Chiêu không thể đến gần công tử." Tiểu Chiêu đeo khăn che mặt, dường như muốn nói gì đó với Trương Vô Kỵ, hoặc có thể chỉ là lảm nhảm, "Thật ra, không lòng Tiểu Chiêu đã có ý trung nhân, nhưng đáng tiếc, trong lòng người này hoàn toàn không có ta." Tiểu Chiêu nói xong, nước mắt liên tục chảy xuống.
Trương Vô Kỵ cáo từ Tiểu Chiêu, trở về sơn động, hắn kể vắng tắt sự tình. Triệu Mẫn thở dài nói:
"Xem ra Tiểu Chiêu cũng là nữ nhân nặng tình nặng nghĩa, vì mọi người mà hy sinh hạnh phúc của chính bản thân mình. Nhưng không biết người trong lòng của nàng thật ra là ai, người được yêu thật có phúc."
Chu Chỉ Nhược cũng trở về cùng Trương Vô Kỵ, nàng nghe được những lời này của Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược trầm mặc. Bản thân ở nơi kia im lặng suy nghĩ, trong lòng cũng không mấy bình tĩnh. Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn đối với nàng rất tốt, nhưng nàng lại không cách nào đáp lại Triệu Mẫn, ít nhất là cho đến bây giờ.
Tiểu Chiêu và Đại Khỉ Ti đi rồi, Triệu Mẫn cảm thấy ở đây cái gì cũng không làm được, chi bằng trở về, nên kêu mọi người làm bè gỗ. Đảo mắt một cái, việc tiến hành làm bè gỗ đã trôi qua hai ngày.
Triệu Mẫn được nuông chiều từ bé, không biết tí gì về việc làm bè gỗ, đành phải đứng một bên nhìn Chu Chỉ Nhược và Thù Nhi may vải buồm. Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn đang nhìn nàng, tầm mắt rực lửa kia khiến Chu Chỉ Nhược thấy không thoải mái. Chu Chỉ Nhược xoay người nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, tầm mắt nàng nhìn bộ dáng Triệu Mẫn đang ôm Ỷ Thiến kiếm trước ngực. Chu Chỉ Nhược biết nếu không nhanh chóng lấy bí tịch, ra khỏi đảo này sẽ không còn cơ hội. Nhưng làm sao mới có thể lấy được bí tịch? Chu Chỉ Nhược cân nhắc suy nghĩ.
Sắc trời chuyển tối, tiến độ làm bè gỗ đành phải dừng lại, mọi người quyết định đến căn nhà tranh nghỉ ngơi. Từ khi Tiểu Chiêu đi, các nàng cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, bởi vì trên đảo này chỉ còn lại mấy người thôi.
Tuy rằng Chu Chỉ Nhược từ nhỏ lớn lên ở Nga Mi, nhưng vẫn biết nấu cơm, Thù Nhi đương nhiên cũng biết. Chu Chỉ Nhược bưng đồ ăn đặt trên bàn. "Thù Nhi đâu?" Trương Vô Kỵ thấy Thù Nhi không cùng Chu Chi Nhược đi ra, hắn liền hỏi.
"Nàng ta nói phải làm thêm vài món nữa."
"Nhiều đồ ăn như vậy, còn làm thêm sao, nhiều lắm rồi a."
"Tiểu nha đầu, đồ ăn đủ rồi, mau tới cùng ăn cơm đi." Tạ Tốn nghe qua âm thanh, biết trên bàn có không ít thức ăn, vội vàng gọi Thù Nhi cùng ăn.
"Được rồi, được rồi, ta đến đây." Thù Nhi bưng đĩa đồ ăn cuối cùng ra. "Cuối cùng cũng xong."
Bởi vì hôm sau còn phải nhanh chóng làm bè gỗ, nên mọi người ăn cơm xong liền đi nghỉ. Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn ngủ say, rồi nhìn sang Ỷ Thiên kiếm, nàng vẫn là không nỡ xuống tay đoạt lấy kiếm. Không được, ta không thể làm việc có lỗi như vậy, huống chi nàng luôn chăm sóc ta, chưa từng làm tổn thương ta, ta không thể ra tay được. Chu Chỉ Nhược xoay người muốn chạy, đột nhiên cảm giác phía lành lạnh từ phía sau lưng, Chu Chỉ Nhược xoay người thì thấy Diệt Tuyệt sư thái, nhất thời hô lớn.
"Sư phụ!"
Diệt Tuyệt sư thái từng bước tới gần, Chu Chỉ Nhược từng bước lui ra phía sau. "Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề rồi sao? Ngươi từng phát lời thề độc, chẳng lẽ ngươi đã quên? Hay ngươi muốn lời thề thành sự thật?"
"Đệ tử, đệ tử không dám quên lời thể."
"Chỉ Nhược, ngươi thân chưởng môn đời thứ tư phái Nga Mi, ngươi phải nghe theo di nguyện của sư phụ lúc lâm chung, vì vinh dự của Nga Mi mà thực hiện."
"Đệ tử chưa bao giờ dám quên, cũng không dám vi phạm."
"Chỉ Nhược, ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi có nửa điểm do dự, không thể hoàn thành di nguyện, cả đời ta sẽ bám lấy ngươi, tuyệt không tha cho ngươi." Diệt Tuyệt sư thái nói xong thì biến mất. Bị những lời này thúc đẩy, Chu Chỉ Nhược cảm thấy rất hoảng loạn, nàng vô thức nắm lấy cái chăn trên người Triệu Mẫn, đắp lên người mình.
"Hở? Chỉ Nhược? Là ngươi sao?" Triệu Mẫn bị Chu Chỉ Nhược làm tỉnh giấc, thấy nàng ở trong chăn run rẩy, Triệu Mẫn bước đến gần, kéo chăn. "Chỉ Nhược."
"A!" Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn dọa đến phát run. Nàng không nhìn lại xem là ai, chỉ giật lấy chăn quấn lấy người, trong miệng luôn nói: "Không phải, không phải."
"Chỉ Nhược, ngươi sao vậy?" Triệu Mẫn nhìn qua chăn, vẫn thấy Chu Chỉ Nhược run rẩy như vậy. "Có phải ngươi gặp ác mộng không?"
Âm thanh của Triệu Mẫn giúp Chu Chỉ Nhược cảm thấy an lòng ơn, nàng kéo chăn xuống, gật gật đầu nhìn biểu tình quan tâm của Triệu Mẫn.
"Chỉ Nhược, là ta nè. Ngươi không sao chứ?"
Chu Chỉ Nhược lắc đầu, nói: "Ta không sao, là ác mộng thôi." Giờ phút này, Chu Chỉ Nhược thật sự hy vọng tất cả chỉ là ác mộng. Thậm chí, nàng hy vọng khi tỉnh lại, nàng đang ở trong một gian phòng nhỏ của Vạn An tự, có Triệu Mẫn luôn ở bên chăm sóc nàng. Nhưng nàng biết, điều đó không có thật, đây không phải là mộng, đều là sự thật.
"Thật sự không sao?"
Chu Chỉ Nhược lẫn tránh ánh mắt của Triệu Mẫn, nàng gật gật đầu, nàng thật sự không dám nhìn vào mắt Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn đưa tay vuốt đầu Chu Chỉ Nhược nói: "Không sao, chỉ là ác mộng thôi, không phải sợ."
Hành động của Triệu Mẫn khiến tâm tình Chu Chủ Nhược đột nhiên rất tốt, nàng bật cười "Ha ha".
Lúc này, Trương Vô Kỵ nghe được tiếng của Chu Chỉ Nhược, vội vàng chạy tới. "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, Chu cô nương gặp ác mộng thôi, không cần phải lo lắng." Triệu Mẫn không thèm liếc mắt nhìn Trương Vô Kỵ một cái.
"Vậy à." Trương Vô Kỵ nhìn bộ dáng hai người ôm nhau, hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, đêm ngay các ngươi nên ngủ sớm đi."
"Ngày mai sẽ đi?" Chu Chỉ Nhược hỏi.
"Ân, nghĩa phụ nói đúng hướng gió này rồi, mai chúng ta có thể rời đi."
Chu Chỉ Nhược nghe xong liền gật đầu, không thèm nhắc lại.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi." Trương Vô Kỵ nói xong thì trở về gian phòng của mình, dù sao nơi này cũng đều là nữ nhân, nam nhân như hắn ở đây lâu không tiện. Trương Vô Kỵ mơ hồ cảm giác giữ Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn có gì đó lạ thường, nhưng hắn không nghĩ nhiều đến những hành động thân mật của các nàng, hắn chỉ cảm thấy Chu Chỉ Nhược có điểm gì đó là lạ.
Trương Vô Kỵ đi rồi, Triệu Mẫn ôm Chu Chỉ Nhược hỏi: "Sao hả? Ngươi còn sợ không?"
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng đẩy Triệu Mẫn rồi lắc đầu. "Không sao, không có gì cả." Nhìn ánh mắt hoài nghi cuả Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược nói thêm một câu: "Ngủ đi, tịnh dưỡng tinh thần, ngày mai chúng ta phải đi." Chu Chỉ Nhược vỗ vỗ bả vai của Triệu Mẫn rồi trở lại giường nằm. Đắp chăn lên người, Chu Chỉ Nhược vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Ngày mai phải trờ về, ngày mai là cơ hội cuối cùng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chu Chỉ Nhược lặp đi lặp lại tự hỏi chính mình. Trong lúc lơ đãng, tay nàng đυ.ng phải một cái bình nhỏ. Chu Chỉ Nhược nhặt nó lên, đây là Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán trước đây Đại Khỉ Ti giao cho Tiểu Chiêu. Chu Chỉ Nhược nhớ lại thời gian trước Tiểu Chiêu từng nằm trên cái giường này. Chu Chỉ Nhược suy nghĩ, nàng âm thầm bỏ bình dược vào túi áo của mình.