Chương 3: Thời niên thiếu 1

Trương Tam Phong cùng Chu Chỉ Nhược vừa về đến Võ Đang, liền có thuộc hạ vội vàng ra nghênh đón. Tống Nguyên Kiều hướng Trương Tam Phong xá một cái, vội vã hỏi han: "Sư phụ, Vô Kỵ đâu? Thương tích của hắn…"

Còn chưa nói xong, Tống Nguyên Kiều đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của ai đó biểu tình sợ hãi túm lấy y phục Trương Tam Phong ẩn nấp phía sau. Hắn khom người nhìn Chu Chỉ Nhược cười hỏi: "Sư phụ, vị tiểu cô nương này là ai?"

Trương Tam Phong vươn bàn tay thô ráp vuốt đầu Chu Chỉ Nhược, đem nàng kéo đến bên cạnh mình, "Đây là Chu Chỉ Nhược, nguyên lai cha nương nàng đã mất, nên ta đem nàng về Võ Đang tạm dưỡng. Ta đã giao Vô Kỵ cho một vị Minh Giáo đại hiệp, hắn hứa giúp cầu cậy tiên y Hồ Điệp cốc Hồ Thanh Ngưu. Chuyện đã đến nước này, có lẽ chỉ còn cách này là tốt nhất." Trương Tam Phong nói xong thở dài, "Nay chỉ còn trông chờ vào ưu đãi mà tạo hóa ban cho hắn."

"Vô Kỵ có quý nhân tương trợ, ta tin rằng hắn nhất định sẽ vượt qua tai kiếp khó khăn này. Ta tin trời cao sẽ không để ngũ đệ tuyệt hậu."

"Ai nha, các người đừng đứng ở đây mà thương cảm nữa. Sư phụ vừa trở về, sao có thể đứng trước cửa mà nói chuyện thế này? Vào trong rồi nói sau." Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc vội vàng nói, rồi quay sang Chu Chỉ Nhược mỉm cười, "Tiểu cô nương, đi theo thúc thúc, thúc thúc lấy kẹo hồ lô cho ngươi ăn."

Chu Chỉ Nhược hướng ánh mắt sợ sệt nhìn sang Trương Tam Phong, nàng thấy Trương Tam Phong mỉm cười rồi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn do dự. Lúc sau mới tùy ý đi theo Mạc Thanh Cốc.

——————-

Mấy ngày sau, chưởng môn phái Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái dẫn theo đệ tử đến núi Võ Đang để trao đổi về sự tình của nữ đồ đệ Kỷ Hiểu Phù.

Mười năm trước, cũng là lúc giang hồ võ lâm nhân sĩ điên đảo về Đồ Long bảo đao, đại đệ tử Kỷ Hiểu Phù của phái Nga Mi theo lệnh chưởng môn Diệt Tuyệt sư thái điều tra về Thiên Ưng giáo đề dò la tung tích Đồ Long bảo đao. Thế mà tin tức thì không có, cả người cũng đột nhiên mất tích. Suốt mười năm nay, Diệt Tuyệt sư thái vẫn không tìm được tung tích gì của nữ đồ đệ, lần này tìm đến Võ Đang cũng là muốn dò la về việc này.

"Bất tất phải nóng nảy, tin tức về Hiểu Phù cô nương ta kì thực không hề biết" Trương Tam Phong tay cầm phất trần, không nhanh không chậm nói.

"Nếu vậy, bần ni không còn gì để nói."

"Bần đạo chính là có chuyện muốn thỉnh cầu Diệt Tuyệt sư thái hỗ trợ."

"Chân nhân xin cứ nói."

Trương Tam Phong hướng về phía một tiểu đồ đệ nói: "Mang Chu Chỉ Nhược ra đây."

"Dạ." Tiểu đồ đệ kia liền trả lời rồi lui xuống.

Hồi sau, một nữ hài tử chạy vào ôm lấy Trương Tam Phong kêu lên: "Gia gia, gia gia, người tìm ta sao?"

Vừa dứt lừa, một tiểu nam hài cũng theo sau Chỉ Nhược chạy đến. "Chỉ Nhược muội muội, chúng ta tiếp tục ngoạn đi."

"Thanh Thư, không được vô lễ." Tống Viễn Kiều giữ chặt hài tử, hướng Diệt Tuyệt sư thái nhận lỗi:

"Tiểu nhi vô lễ, mong sư thái lượng thứ."

"Tống đại hiệp không cần khách khí." Diệt Tuyệt sư thái quay đầu nhìn về phía Trương Tam Phong, hướng mắt nhìn về Chu Chỉ Nhược đang đứng kế bên, "Vị tiểu cô nương này là…?"

Trương Tam Phong dẫn Chu Chỉ Nhược đi đến trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, "Bần đạo hy vọng sư thái có thể thu dưỡng tiểu cô nương đây. Võ Đang dù sao cũng toàn nam nhân, Chỉ Nhược ở lại nơi đây nhiều phần không tiện, vừa vặn phái Nga Mi xưa nay chỉ thu lưu nữ đệ tử, cho nên Chỉ Nhược tiểu cô nương đây theo phái Nga Mi trăm lợi bất hại."

"Đúng vậy." Diệt Tuyệt sư thái gật gật đầu, "Tiểu cô nương này theo ta xem ra là biện pháp tốt nhất." Nói xong, Diệt Tuyệt sư thái khom người ngồi xuống nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi tên gọi là gì?"

"Chỉ Nhược, ta là Chu Chỉ Nhược."

"Chỉ Nhược…" Diệt Tuyệt sư thái lặp lại cái tên Chỉ Nhược, "Hảo danh tự!" Diệt Tuyệt sư thái đứng bật dậy, quay sang đồ đệ bên cạnh nói: "Mẫn Quân, mang Chỉ Nhược lui xuống trước."

"Dạ, sư phụ." Đinh Mẫn Quân nói xong liền ngồi xổm xuống hướng Chu Chỉ Nhược cười nói: "Tiểu muội muội, đi cùng tỷ tỷ có được không?"

"Dạ, Mẫn Quân tỷ tỷ."

"Di? Làm sao ngươi biết tên ta là Mẫn Quân a?" Đinh Mẫn Quân hỏi.

"Ta vừa mới nghe sư thái gọi ngươi như vậy."

"Hảo khôn ngoan." Đinh Mẫn Quân vuốt vuốt đầu Chu Chỉ Nhược, vừa cười vừa dẫn Chỉ Nhược đi.

Diệt Tuyệt sư thái nãy giờ đứng gần đó cũng nghe được Chu Chỉ Nhược trả lời Mẫn Quân thế nào, trong lòng vô cùng cao hứng mỉm cười, đây chính là hạt mầm tốt, nếu được bồi dưỡng kỹ lưỡng ắt sẽ tạo nên nghiệp lớn, thậm chí có thể tiếp nhận chưởng môn đời kế của phái Nga Mi.

"Chỉ Nhược muội muội…" Tống Thanh Thư muốn đuổi theo nhưng lại bị Tống Viễn Kiều giữ chặt.

"Thanh Thư, ngày sau nếu hữu duyên tự ắt tương kiến. Điều này cũng là muốn tốt cho Chỉ Nhược, nàng ấy chính là không thích hợp tiếp tục ở lại Võ Đương của chúng ta."

Tống Thanh Thư cúi đầu, bĩu môi, rời khỏi đại sảnh.

Diệt Tuyệt sư thái cùng Trương Tam Phong hàn huyên vài câu, sau đó cũng cáo biệt.

Chu Chỉ Nhược đi theo Diệt Tuyệt sư thái ly khai Võ Đang, hướng về phái Nga Mi, bái Diệt Tuyệt sư thái làm sư phụ. Hằng ngày, Đinh Mẫn Quân vừa dạy nàng luyện võ công, vừa dạy nàng thi thư.

Tư chất Chu Chỉ Nhược vốn thông minh, rất nhanh đã tường tận mọi thứ đã học, vượt qua hẳn các tỷ muội đồng môn, nên được Diệt Tuyệt sư thái đích thân chỉ dạy.

"Chỉ Nhược, sau khi ăn xong thì đến thư phòng của ta." Khi ăn cơm trưa, Diệt Tuyệt sư thái hướng Chu Chỉ Nhược nói.

"Dạ, sư phụ."

Vừa dùng cơm xong, Chu Chỉ Nhược vội đến gian phòng của Diệt Tuyệt sư thái. Trong phòng, Diệt Tuyệt sư thái giao Chu Chỉ Nhược một quyển bí kiếp, "Hảo hảo nghiền ngẫm, thông suốt rồi thì chăm chỉ luyện tập, ngày sau ngươi chắc chắn sẽ trở thành đồ đệ kiệt xuất của ta."

"Đa tạ sư phụ." Chu Chỉ Nhược hướng Diệt Tuyệt sư thái rồi thi lễ.

Diệt Tuyệt sư thái nâng người Chi Chỉ Nhược ngồi dậy, hướng mắt nhìn Chỉ Nhược thật lâu rồi đắc ý cười: "Chỉ Nhược, ngươi là đồ đệ mà ta rất trọng dụng, chỉ cần cố gắng tương lai ắt nên sự nghiệp, đừng phụ lòng sư phụ."

"Dạ, sư phụ."

Chu Chỉ Nhược cứ thế được Diệt Tuyệt sư thái giáo dưỡng, ngày càng lớn dần. Người cùng nàng có nhiều tơ vương tàng hình trói buộc hiện đang ở phủ Nhữ Dương Vương cũng dần trưởng thành.

—————

Thoáng chốc đã năm năm trôi qua.

Một buổi sáng nọ, Diệt Tuyệt sư thái gọi Chu Chỉ Nhược vào phòng.

"Chỉ Nhược, ta biết hôm nay là sinh thần lần thứ mười ba của ngươi. Bảo vật thì sư phụ không có, chỉ có thanh kiếm này, coi như là lễ vật ta tặng ngươi, hãy trân quý nó."

Chu Chỉ Nhược tiếp nhận thanh kiếm trong tay. Trên vỏ kiếm có khắc hai chữ "Nhược Lan". Nàng vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng lãnh khí tựa hồ băng đá kèm theo ánh sáng rựa rỡ liền theo kiếm tỏa ra. Tay trái dựng thẳnh kiếm, hai ngón tay vuốt qua kiếm phong, quả nhiên là hảo kiếm. Chu Chỉ Nhược trong lòng không khỏi hân hoan.

Trả kiếm vào vỏ, Chu Chỉ Nhược hướng Diệt Tuyệt sư thái quỳ xuống hành lễ, " Đa tạ sư phụ! Chỉ Nhược nhất định không phụ kỳ vọng của người."

Diệt Tuyệt sư thái nâng người Chu Chỉ Nhược, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi." Bà vuốt vuốt mái tóc dài của Chỉ Nhược rồi đặt bàn tay lên vai nàng mà nói: "Chỉ Nhược, sư phụ đối với ngươi quả thật đặt rất nhiều kỳ vọng."

"Sư phụ, Chỉ Nhược chỉ sợ vạn nhất không làm được như giao phó sẽ phụ kỳ vọng của người…"

"Không có vạn nhất!" Chỉ Nhược còn chưa kịp nói hết lời đã bị Diệt Tuyệt sư thái nghiêm khắc cắt đoạn. "Chỉ Nhược, ngươi phải nhớ cho kỹ, đệ tử của Diệt Tuyệt ta chưa từng biết vạn nhất hay là bất khả thành."

"Dạ, đồ nhi đã biết."

"Chỉ Nhược, ba ngày nữa là đến ngày luận võ, ngươi có tin tưởng sẽ nắm chắc phần thắng?"

"Đồ nhi…" Chu Chỉ Nhược do dự một chút rồi đáp: "Đồ nhi sẽ dốc toàn lực ứng chiến, thế nhưng… Mẫn Quân sư tỷ và Tịnh Huyền sư tỷ, đồ nhi…"

"Mẫn Quân và Tịnh Huyền nhập môn tử khi còn rất nhỏ, thời gian được ta giáo huấn so với ngươi kỳ thực hơn rất nhiều. Thế nhưng, tư chất của bọn nó so với ngươi còn kém xa. Vốn ngươi được thiên phú tài trí, chỉ cần cố gắng luyện tập, tương lai cư nhiên hơn hẳn bọn nó cũng chẳng có gì đáng nói."

"Dạ, đồ nhi xin ghi nhớ lời sư phụ dạy."

"Lui xuống đi, ta chờ biểu hiện của ngươi sau ba ngày nữa."

Chu Chỉ Nhược hướng Diệt Tuyệt sư thái thi lễ, rồi từ trong phòng lui ra ngoài.

Ba ngày sau, phái Nga Mi tổ chức khảo thí võ học của chúng đệ tử.

Luận võ chính là hình thức từ xưa để chọn ra người có thân thủ hơn hẳn người khác. Hai trăm vị đệ tử chia thành hơn trăm nhóm riêng biệt tỷ thí cùng nhau. Một trận đủ để định đoạt thắng bại, người thắng ắt được tiếp tục tranh đấu, kẻ bại đành chờ tái đấu đợt sau.

Đối thủ đầu tiên của Chu Chỉ Nhược là một môn đồ bậc trung, danh xưng Diệp Dạ. Diệp Dạ vốn chỉ là một môn đồ bình thường không có gì nổi trội, nhưng đối với Chỉ Nhược cũng có thể coi là hảo tỷ muội.

Chủ Chỉ Nhược thắng Diệp Dạ mà nhanh chóng mà không cần phí chút hơi sức nào.

Đối thủ tiếp theo của nàng là — Tịnh Huyền sư tỷ.

Chu Chỉ Nhược nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tịnh Huyền sư tỷ ngay đối diện nàng, bất giắc tay nàng nắm chặt thanh Nhược Lan. Mặc kệ kết quả thế nào, ta cũng phải toàn lực ứng chiến, ta phải thắng! Biết rõ đối thủ so với mình kỳ thật mạnh hơn nhiều, nhưng Chỉ Nhược không hè úy kỵ, nàng không thể chịu thua như thế được.

Nhìn Đinh Mẫn Quân lần lượt đánh bại đối thủ, trong lòng Chu Chỉ Nhược khó tránh bất an. Khi bước lên võ đài, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự bất bình tĩnh đang loạn nhịp trong lòng nàng. Bình tĩnh, bình tĩnh a. Chỉ Nhược không ngừng tự trấn an.

Rút kiếm, Chỉ Nhược thủ sẵn thế, hai mắt bất động nhìn chằm chằm đối thủ. Dưới khán đài, hô hấp của mọi người tựa hồ chậm lại theo không khí trân đấu, gắt gao nhìn chằm chằm cả hai.

Tuy nói là địch bất động, ta bất động. Nhưng Chỉ Nhược vẫn là phập phồng không yên, nàng giơ kiếm tấn công đối thủ trước.

Chiêu thứ nhất thẳng đến mi tâm, hướng tới yếu điểm đối thủ mà xông tới.

Tịnh Huyền không chút hoang mang, liền nâng kiếm dùng thân kiếm chặn ngang mũi kiếm của Chỉ Nhược, dưới chân đồng thời phát lực về phía sau bước lui. Chu Chỉ Nhược thấy thế liền dùng chút lực xông theo hướng Tịnh Huyền. Nào ngờ Tịnh Huyền đã nhanh chóng bước ngang tránh né, đồng thời tay trái xếp thành chưởng hướng về bụng Chỉ Nhược mà tấn công. Phát giác bất ổn, Chỉ Nhược vội vàng hướng lui, nhưng chung quy vẫn bị chậm một nhịp, chưởng lực đã trúng ngay vào bụng. May mà Chỉ Nhược phản ứng mau, hơn nữa lần luận võ này vốn chỉ để so tài giữa các tỷ muội cùng phái, nên Tịnh Huyền cũng không dùng hết sức ra đòn.

Lúc này, Chỉ Nhược càng không dám khinh thường đối thủ. Nàng nhanh chóng định thần, không dám manh động để lộ sơ suất.

Tịnh Huyền vừa công kích đã giành ưu thế, lại thêm tiếng trống dồn dập càng làm tinh thần thêm hăng hái, giớ kiếm hướng Chỉ Nhược xông tới. Chu Chỉ Nhược vừa kịp định thần, hay tay cầm chắc chuôi kiếm, nàng giơ tay đưa kiếm qua đầu chặn thế công của Tịnh Huyền. Thế nhưng Tịnh Huyền vẫn không lui lại còn dùng sức tạo lức trấn áp nàng. Chu Chỉ Nhược đang ở thế thủ giơ kiếm qua đầu, vốn không thể phát huy được hết khí lực. Bị áp chế một lúc lâu, nàng không thể không khụy một gối.

Đang còn trong tình thế bất lợi, đột nhiên Chỉ Nhược dùng lực hướng kiếm đến mép võ đài, thoát khỏi trấn áp của Tịnh Huyền. Nàng lập tức vươn chân hướng Tịnh Huyền xông tới. Tịnh Huyền bị giảm bớt lực, chân tự bước lui đôi bước. Vừa lúc Chỉ Nhược đang hướng tới, nàng liền đứng vững chân, nhảy vụt lên, nghiên người lại lực chuyển động, cố ý hướng Chỉ Nhược mà xông tới. Chu Chỉ Nhược thuận thế xoay người, hướng sang trái Tịnh Huyền né tránh.

Lúc sau, hai người mặt đối mặt tung chiêu, kiếm trong tay song phương như đang bay múa. Mọi người đều cả kinh tự hỏi là họ đang luận võ hay đang là võ vũ đây?

Bỗng nghe "phanh" một tiếng. Kiếm trong tay Chỉ Nhược bị Tịnh Huyền đánh bay, cánh tay phải của nàng cũng bị Tịnh Huyền họa vào một vết thương, máu tươi chảy ra.

"Sư tỷ, Chỉ Nhược nhận thua." Chu Chỉ Nhược giữ vết thương trên cánh tay nhận thua.

"Sư muội, ngươi cũng rất hảo." Tịnh Huyền hướng Chu Chỉ Nhược chắp hai tay khách khí nói, rồi tiến đến giúp nàng băng bó vết thương.

Buổi luận võ lại tiếp tục, Tịnh Huyền bại trong tay Đinh Mẫn Quân.